Chương 1: Nhân duyên đan xen

Thẩm Mỹ Cảnh đã có một giấc mộng.

Nàng mơ thấy cả phòng lụa đỏ treo trên cao, ánh sáng nhu hòa của nến long phượng tỏa sáng. Nam tử tuấn mỹ vô song đi tới, ôn nhu ôm nàng lăn vào chăn uyên ương.

Người này quả nhiên là dịu dàng, quấn lấy nàng, giống như vây lấy trân bảo hiếm thấy, cẩn thận từng li từng tí sợ làm vỡ, còn nhẹ nhàng cởi giày thêu cho nàng.

"Giang Tâm Nguyệt trước lầu mười năm trước, hôm nay mới có thể ôm vào lòng."

Đột nhiên người nọ đọc một câu thơ, Thẩm Mỹ Cảnh nghe không hiểu là có ý gì, nhưng mà thuận lực đạo của hắn, quần áo trên người bị cởi sạch, mặt cũng không nhịn được đỏ lên.

Ánh nến bị dập tắt, khăn cô dâu bị người xốc lên.

"Ngươi là ai?" Trong thoáng chốc, nàng hỏi một câu như vậy.

Nam nhân trầm thấp cười một tiếng: "Đồ ngốc, ta là tướng công của ngươi."

Tướng công? Thẩm Mỹ Cảnh ngẩn người. Tướng công của nàng, đã chết nửa năm rồi. . .

Người ở trên đè lên, cúi đầu hôn nàng thật sâu, răng cắn mở cái dây áo yếm của nàng, giọng mũi nồng đậm dẫn dắt hỏi: "Nằm dưới thân ta, ngươi còn muốn lấy ai đây? Hả?"

Thân thể siết chặt, nàng vội vàng thấp giọng nói: "Không có. . ."

Có lẽ người nọ đã uống say, căn bản không nghe thấy nàng đang nói cái gì, cắn cổ của nàng liền bắt đầu động tác.

Uyên ương quấn quýt, Thẩm Mỹ Cảnh đau đến hô thành tiếng. Người phía trên vội vàng chậm lại, ôn nhu hôn lên cằm và gương mặt của nàng, lại nhu thuận hôn nàng, nhỏ giọng dịu dàng nói:

"Ta yêu ngươi."

Ba chữ nghe thật đẹp!

Bên tai đau đau, Thẩm Mỹ Cảnh đỏ mặt đến độ cùng màu với chăn mền. Cắn răng, nhận lấy sự sủng ái đau từ hắn, người nhịn không được phát ra âm thanh, xấu hổ ngay cả cổ đều đỏ.

Người này, từ dưới đất bò lên thì kinh khủng rồi? Dám khi dễ nàng như vậy?

Sức lực không chịu thua thì sâu bên trong mọc lên, Thẩm Mỹ Cảnh mím môi, chịu đựng đau đớn như tê liệt, tìm đúng cơ hội, xoay người một cái liền đặt người phía trên ở dưới thân. Dùng một đôi mắt đẹp nhìn người trong bóng tối, lấy ra tất cả vốn liếng, bắt đầu vặn eo dây dưa hắn.

Nam nhân dưới thân có chút không thể tin, hai mắt nhắm nghiền hít vào một hơi.

Đã vậy còn quá nóng bỏng? Tống Lương Thần cong môi, thế tử phi của hắn thật đúng là hiểu bài nhanh, vừa phá thân thể, liền dám hành hạ như thế.

Nhưng mà. . . Thật sự khiến hắn cầm lòng không được.

Tống Lương Thần muốn nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng không được, hắn lăn người đè nàng xuống, phả hơi rượu nồng nặc vào người nàng, nói: "Ngươi xong đời!"

Thẩm Mỹ Cảnh đang muốn nói ngươi mới xong đời, không nghĩ tới liền nghênh đón một trận cướp đoạt mưa to gió lớn. Dù sao sức của nam nhân cũng áp đảo, một buổi tối kia, Thẩm Mỹ Cảnh không thể đứng dậy nổi.

Đêm động phòng hoa chúc, hai bà tử ở góc tường nghe thấy động tĩnh ở bên trong, cười lệch miệng. Một người xoay người chuẩn bị đi báo tin, một người khác đưa tay giữ chặt nàng lại: "Ngươi ngốc sao? Chạy đi đâu chứ? Không phải hôm nay Yến vương nhà ta cũng thành thân sao? Ngươi còn có thể vì tiền thưởng mà đi quấy rầy vương gia động phòng hoa chúc?"

"Đúng nhỉ, ta kém chút quên đi, xem đầu óc của ta này!" Bà tử định chạy đi dừng chân, vỗ vỗ đầu của mình: "Hôm nay không chỉ thế tử gia thành thân, vương gia của chúng ta cũng thành thân. Này, vội vàng thời gian vào hôm nay như vậy, nghe nói là ngày hoàng đạo tốt nhất năm nay."

"Không phải sao? Phụ tử nhà này cùng cưới, song hỉ lâm môn. . . Mặc dù nghe nói vương gia của chúng ta cưới một quả phụ, nhưng nghe nói, quả phụ kia dáng dấp khuynh quốc khuynh thành, lại là con gái nuôi của Hứa gia, cưới về chăm sóc cho vương gia cũng được đấy."

Nói là nói như vậy, hai bà tử nhắc đến hai chữ quả phụ, trên mặt vẫn lộ ra vẻ khinh thường.

Quả phụ gả hai lần, là phải bị người phỉ nhổ, cũng chính là gả cho người tốt, các nàng không dám lắm miệng mà thôi. Nếu là trong dân gian, chắc là phải bị người ném đá đánh chết! Tân vương phi kia xem như may mắn.

Chỉ là sau này có lẽ chỉ có thể ở trong Vương phủ chăm sóc Vương gia, chỉ sợ không dám dễ dàng xuất đầu lộ diện!

Mà bên này thế tử phi mới là nghiêm chỉnh bay lên đầu cành, cùng thế tử thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy, cuối cùng tu thành chính quả. Cha nàng là người gác cửa của Vương phủ, cũng sợ là sẽ lên chức thôi!

Nghị luận một hồi, hai bà tử liền trở về nơi ở riêng của mình nghỉ ngơi.

Trong phòng tân hôn vẫn là một đêm Ngư Long múa, Thẩm Mỹ Cảnh lặng lẽ mở mắt từ trong hỗn loạn, bên ngoài đã là rạng sáng. Người phía trên hôn một cái lên trán của nàng, cuối cùng ngủ say bên cạnh nàng.

Giấc mơ này thật đẹp, giá như đừng bao giờ tỉnh giấc thì tốt. Khi Thẩm Mỹ Cảnh tiến vào mộng đẹp còn đang suy nghĩ, cảm giác có tướng công thật tốt, mặc dù tướng công nàng hung mãnh như sư tử, suýt chút ăn luôn nàng không nhả xương. Nhưng chỉ cần hắn ở đây, nàng sẽ không bị người nhà Hứa gia thóa mạ, sẽ không bị tất cả mọi người xem thường, đệ đệ của nàng cũng không cần lại đi theo nàng chịu khổ đi. . .

Đáng tiếc, sở dĩ mộng chỉ là mộng, là bởi vì một ngày nào đó sẽ tỉnh.

Nàng là bị người ta đánh một bạt tai mà thức tỉnh.

"Tiện phụ nhà ngươi!" Có người kêu một tiếng, tiếng nói bén nhọn kia cực kỳ giống âm thanh móng tay vẽ trên sàn nhà, dọa cho Thẩm Mỹ Cảnh lập tức mở mắt ra.