Chương 1: Nhìn Thấu Gian Tình

Nam Uyên Quốc, năm Cảnh Hòa thứ mười tám, phủ Giang Hạ, huyện Thanh Hà, trấn Hà Đường, thôn Hà Hoa.

Nắng gắt thiêu đốt mặt đất.

Trên đỉnh Ngọc Hoa nằm sau thôn, dưới một gốc cây cổ thụ có hơn trăm năm tuổi, từng đợt tiếng vang roẹt roẹt xột xoạt vang lên.

“... Vương đại ca, chậm một chút... Đừng, nhanh như vậy...”

Rất nhanh, trong rừng cây vang lên thanh âm làm cho người ta mặt đỏ tim đập.

Tô Khuynh Nhan bị cha đuổi lên núi nhặt củi khô về đốt, đúng lúc nhìn thấy dưới gốc cổ thụ có rất nhiều cành cây khô héo rơi xuống đất, trải thành một lớp củi khô rất dày, nàng lết cơ thể cồng kềnh qua đó, khom lưng nhặt chúng lên, cho vào sọt.

Nàng cứ lặp lại động tác ấy, đi từ bên rìa cây, đến dưới thân cây.

Có lẽ là do quá mức hưng phấn khi nhìn thấy nhiều cành cây bị rụng như vậy, nên nàng không chú ý tới động tĩnh ở phía sau cây cổ thụ.

Mà người ở phía sau còn tập trung hơn cả nàng, bọn họ tưởng rằng tiếng động mà nàng phát ra chỉ là tiếng của mấy con thỏ rừng mập mạp đang chạy trốn trong rừng.

Cho đến khi…

Tô Khuynh Nhan nhìn thấy có một nhánh cây rất dài rơi xuống phía sau cây cổ thụ, chỉ thò ra một cái đầu cành, nàng hưng phấn bước nhanh hơn, chuẩn bị đi qua đó nhặt về.

Trong nháy mắt tiếp theo......

Nàng hoảng sợ nhìn phía trước, mấy cành cây cầm trên tay "Lạch cạch" rơi xuống đất, tiếng cành khô và lá cây va chạm với nền đất, làm cho hai người đang vùi đầu làm chuyện đó phải kinh hãi giật mình.

Vương Ma Tử và Điền Thúy Hoa đồng thời nhìn về phía Tô Khuynh Nhan.

“Đáng chết." Chuyện tốt bị cắt ngang, Vương Ma Tử thấp giọng nguyền rủa một tiếng.

Tô Khuynh Nhan và bọn họ bốn mắt nhìn nhau, sau nửa nén hương, nàng phục hồi tinh thần lại, ngay cả cành khô vừa rồi không dễ gì mới nhặt được cũng không cần, xoay người muốn chạy.

“Không thể để cho nàng ta chạy, mau đi bắt lấy nàng ta.”

Vương Ma Tử xách quần lên, âm trầm nhìn chằm chằm bóng lưng của Tô Khuynh Nhan.

“Tô Khuynh Nhan, lăn về đây, đừng chạy...”

Hiển nhiên Điền Thúy Hoa cũng biết một khi chuyện này bị lộ ra ngoài sẽ có hậu quả nghiêm trọng như thế nào, lúc này nàng ta vừa túm quần áo, vừa đuổi theo Tô Khuynh Nhan.

“Đứng lại, đừng chạy…”

Tính cách Tô Khuynh Nhan mềm nhũn như bánh bao, nhưng đầu óc nàng vẫn linh hoạt, nàng biết mình đã nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy, đã biết được một bí mật đáng sợ, nếu không chạy, ở lại chắc chắn sẽ không có kết cục gì tốt.

Nhưng mà chiều cao một mét bốn, cân nặng một trăm sáu, cơ thể tròn vo, lại còn chạy trong rừng núi, căn bản là nàng chạy không lại Vương Ma Tử và Điền Thúy Hoa.



"Vương đại ca, nàng ta bị đánh chết rồi, liệu chúng ta có thể bị người trong thôn phát hiện là chúng ta làm không?”

Điền Thúy Hoa nhìn Tô Khuynh Nhan bị Vương Ma Tử dùng đá đập cho đầu rơi máu chảy, trên gương mặt tái nhợt lộ ra một ít vẻ lo lắng.

Không giống với nàng ta có lòng dạ đàn bà, trên người Vương Ma Tử lộ rõ vẻ ngoan tuyệt.

"Đợi trời về đêm, trong núi sẽ có dã thú lui tới, chúng nó ngửi được mùi máu tươi sẽ lại đây ăn tươi nuốt sống nàng ta, đến lúc đó sẽ không có ai biết nàng ta đã chết ở trên núi, mà lại càng không ai biết việc này là do chúng ta làm.

Giờ muội đi xuống núi trước đi, ta sẽ đi xuống từ một đường khác.”

“Được, vậy muội đi trước đây.”

Điền Thúy Hoa bị lời nói của Vương Ma Tử làm cho yên lòng, lúc gần đi, nàng ta lại nhìn thoáng qua thi thể của Tô Khuynh Nhan, cười lạnh một tiếng.

Chuyện này đều là do con nha đầu chết tiệt này đáng đời, ai kêu vận khí của nàng ta không tốt, lại phát hiện ra bí mật của nàng và Vương đại ca.

Mẹ nó, sao đầu lại đau như vậy.