Chương 11: Đàm Phán

Điền Thúy Hoa bên kia cũng dần dần bình tĩnh lại. Nhìn thấy đầu Tô Khuynh Nhan bị băng bó, mụ ta hiểu ra được chuyện gì đang xảy ra, cười nói: "Ha ha, Tô Khuynh Nhan, không ngờ được là mạng ngươi lớn đấy, bị đánh như vậy mà vẫn sống sót được. Nhưng cũng chỉ là đồ ngu cả thôi, y như nương của ngươi vậy."

"Biết rõ là ta sẽ không để ngươi sống, thế mà vẫn dám chạy về. Ngươi nói xem, ngươi chán sống rồi đúng không?"

Sau khi biết Tô Khuynh Nhan không phải là quỷ hiện về, Điền Thúy Hoa đã không còn sợ hãi nữa.

Cùng lắm thì gϊếŧ nàng thêm lần nữa thôi.

Còn đệ đệ của nó nghe được những lời này rồi, cũng chẳng cần mạng nữa.

Nơi góc tường có một số công cụ làm việc như cuốc, rìu, liềm. Mụ ta đưa Tô Đạt Cường vào trong phòng, đóng cửa lại, rồi cầm lấy cái rìu, ánh mắt hung ác nhìn nàng, từng bước từng bước tiến lại gần.

Mụ ta cũng chẳng sợ Tô Khuynh Nhan bỏ chạy. Với cái thân hình tròn như quả bóng kia, có muốn cũng chịu.

Điền Thúy Hoa tính toán. Tô Quang Diệu vừa rời khỏi nhà không lâu, Tô Tuyết cũng vừa đi tìm Tiểu Hồng để học thêu, tới giữa trưa mọi người mới về. Trước khi đó, mụ ta có đủ thời gian để giải quyết thi của Tô Khuynh Nhan.

Gần đó cũng có mấy nhà, nhưng bọn họ, hoặc là ở ngoài đồng, hoặc là lên trấn, không lo bị họ nhìn thấy.

Tô Khuynh Nhan nghe xong thì nheo mắt lại.

Điền Thúy Hoa vừa nói nàng rất giống nương của mình, chẳng lẽ…

Ánh mắt Tô Khuynh Nhan tối đi.

Xem ra người mẹ kế này của nguyên chủ còn độc ác hơn so với tưởng tượng của nàng. Cũng không biết người cha cặn bã kia có đóng góp gì trong việc này.

Tô Khuynh Nhan nhìn Điền Thúy Hoa, thản nhiên hỏi: "Vậy nên bây giờ bà muốn gϊếŧ ta như cách bà làm với nương của ta sao?"

Nàng hỏi để thăm dò mụ ta.

Ai mà ngờ, Điền Thúy Hoa nghe xong thì bắt đầu cười to như phát điên: "Nương của mày, cái thứ ngu xuẩn đó, ta còn chưa kịp ra tay thì nó đã tự gϊếŧ chết mình ra. Ha ha ha. Sao lại có người ngu xuẩn được như thế cơ chứ…"

Có lẽ trong mắt mụ ta, Tô Khuynh Nhan bây giờ đã là người chết.

Cho dù nàng biết được sự thật, nhưng có thể làm gì được mụ ta. Thế là mụ quay sang chế nhạo cả người đã khuất.

"Tô Khuynh Nhan à, ngươi không cần phải khổ sở nữa đâu. Ngươi sắp được đi gặp nương của ngươi rồi đấy."

Ánh mắt Điền Thúy Hoa cứ dán chặt vào người Tô Khuynh Nhan.

Mụ giương cây rìu lên, ném về phía Tô Khuynh Nhan.

Dù sao thì kiếp trước nàng cũng có đai đen Taekwondo, thân hình có mập mạp thế nào thì vẫn còn nhanh nhẹn chán.

Cũng bởi vì mập thế này, lại phải thường xuyên lao động nặng nhọc, nên Tô Khuynh Nhan thừa hưởng sức khỏe của nguyên chủ một cách hoàn hảo.

Nàng xoay người sang một bên, rồi giật lấy cây rìu.

Chiếc rìu xoay theo những ngón tay, đến khi dừng lại, lưỡi rìu đã chĩa thẳng về phía Điền Thúy Hoa.

Cánh tay còn lại thì giữ chặt lấy vai mụ ta khiến mụ không thể nhúc nhích được. Lưỡi rìu lúc này cách mụ có hai bàn tay.

Tô Khuynh Nhan nở một nụ cười khinh bỉ: "Bà muốn chết à?"

Điền Thúy Hoa là người kẻ đi bắt nạt người khác, nhưng bây giờ lại bị Tô Khuynh Nhan dọa, hai chân mềm nhũn ra, cả người cứ run rẩy: "Ngươi… ngươi muốn làm gì? Ta là nương của ngươi đấy… ngươi mà dám ra tay… chắc chắn sẽ bị thiên lôi đánh…"