Chương 46: Chữa Bệnh Cho Ông Nội

Cháu gái nói sẽ nấu cơm cho bà mỗi ngày, sao bà có thể không đồng ý? Dù biết rằng Tô Khuynh Nhan chỉ nói đùa nhưng Phương nương vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ, đồng ý với nàng ba lần liền.

Thức ăn trong nhà có hạn nên Tô Khuynh Nhan chỉ nấu tổng cộng ba món.

Món chính vẫn là trứng rán, nàng còn dùng ít đậu và gạo, nấu thêm một nồi cháo đậu.

Nhà nào cũng trồng ít đậu, ở thời hiện đại đậu cũng là đồ bán được giá, nhưng ở đây lại không đắt lắm cho nên mỗi nhà đều sẽ tích trữ một chút.

Còn về gạo thì nhà Tô Quang Uy không có ruộng nên mấy tháng trước mua gạo về nấu cháo loãng để bồi bổ cho Tô Hoằng Quang.

Y mua tổng cộng nửa đấu, tương đương với tám cân gạo, sau khi ăn được hai, ba tháng, giờ chỉ còn thừa một nửa.

Phương nương thấy Tô Khuynh Nhan và Tô Cẩn Du đến ăn tối thì lặng lẽ lấy cơm ra.

Bà giúp Tô Khuynh Nhan bê đồ ăn lên phòng chính rồi hét to: "Ăn cơm thôi!"

Tô Quang Uy vừa trở về, đang đan khung ở trong sân, mới đan được một nửa thì nghe thấy Phương nương gọi. Y vội vàng đặt đồ xuống, ôm Tô Cẩn Du sang phòng bên cạnh. Sau đó, y cõng Tô Hoằng Quang, đặt lên chiếc ghế có tựa lưng ở giữa nhà chính rồi lót thêm một cái gối dựa nhỏ đan bằng trúc.

"Ông ơi, ông ơi!"

Tô Hoằng Quang thấy hai chị em Tô Khuynh Nhan và Tô Cẩn Du, khuôn mặt đầy nếp nhăn lập tức tươi cười. Ông ngửi thấy mùi đồ ăn, trả lời vài tiếng vui vẻ.

Phương nương cười, nói: "Xem ông nội cháu ngửi thấy mùi đồ ăn thì vui vẻ như đứa trẻ kìa, đang khen đồ ăn ngon đấy." Bà đắp một cái khăn vải lên chỗ tựa của cái ghế, vòng lên cổ Tô Hoằng Quang, nói: "Ông nó à, đồ ăn hôm nay là do Khuynh Nhan nấu, cháu gái ngoan của ông giỏi như vậy hẳn là ông vui lắm." "Vui vẻ vui vẻ, tiểu Khuynh Nhan ngoan quá." Đôi lúc ông sẽ nói được vài câu rõ ràng.

Mọi người nghe ông nói xong thì đều cười.

Mọi người đều nói trong nhà có người già như có báu vật, dù người già này không làm được việc gì, cần người chăm sóc đi nữa thì miễn còn trong nhà ngày nào thì sẽ luôn giống như Định Hải Thần Châm, khiến người khác an tâm.

Phương nương và Tô Quang Uy đều nghĩ như vậy.

Tô Khuynh Nhan vô cùng thích ông nội mình.

Trong lúc ăn cơm, Phương nương muốn đút cơm cho ông nhưng hôm nay Tô Khuynh Nhan bưng chén lên, nói: "Bà nội, để cháu đút cơm cho ông nội."

Sau đó nàng bắt đầu gắp đồ ăn cho Tô Hoằng Quang.

Bầu không khí trong nhà Tô Quang Uy hài hòa, tựa như ánh mặt trời ấm áp và năm tháng an bình.

Sau bữa cơm, Tô Khuynh Nhan vội giành phần rửa bát. Đột nhiên nàng nhìn thấy Tô Quang Uy cúi người, muốn cõng ông về phòng nghỉ ngơi, vội nói: "Tiểu thúc, chờ một lát đã, để ông nội phơi nắng trong sân một lát, tắm nắng thường xuyên mới tốt cho sức khỏe của ông nội."

Thời cổ đại, người ta thường quan niệm là lúc bị bệnh thì cần nghỉ ngơi, cho nên cuộc sống của Tô Hoằng Quang cũng chỉ quanh quẩn đi vào phòng ăn, ăn xong lại quay về nghỉ.

Nếu như không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời và không tập thể dục trong thời gian dài thì ngay cả người khỏe mạnh cũng sẽ sinh ra bệnh.

Tô Quang Uy nghe thấy việc đó có lợi với Tô Hoằng Quang thì sửa lại phương hướng, đưa Tô Hoằng Quang vào trong sân, còn Tô Cẩn Du thì đi sau dọn ghế dựa cho ông.