Chương 9: Sát Ý

Điền Thúy Hoa nghe xong, sắc mặt ngay lập tức thay đổi. Có chút bối rồi, nhưng lại càng thêm chán ghét hơn.

"Tìm cái gì mà tìm. Không biết con nha đầu chết tiệt kia chạy đi đâu nữa, nó có giỏi thì ở bên ngoài luôn đi, có chết đói thì cũng đừng hòng về… Sau này không được nhắc tới nó nữa, mau cút ra ruộng làm việc đi…"

Đang nói, mụ ta cầm lấy cái liềm ném về phía Tô Cẩn Du.

Chiếc liềm rơi xuống đất, trúng ngay chân của nhóc.

Nghe thấy Tô Cẩn Du kêu một tiếng "Á", Điền Thúy Hoa khoái chí nở một nụ cười.

"Cút đi nhanh lên, đừng có đừng đấy cản trở con trai ta. Nào, Cường Cường, ăn cái bánh bao này đi con, nhìn con đói bụng là nương đau lòng lắm."

Mụ cầm chiếc bánh bao trắng trẻo dỗ dành Tô Đạt Cường cũng vừa béo lại vừa trắng.

Nhưng nó lại ngậm chặt miệng lại, ra vẻ sống chết cũng không muốn ăn bánh bao.

Còn Tô Cẩn Du đứng bên kia đói tới mức bụng kêu "ùng ục".

Tiếng kêu kia lọt vào tai Điền Thúy Hoa.

Mụ ta tức giận xông tới, đá Tôn Cẩn Du một cái: "Ngươi kêu cái gì? Chỉ mới có không ăn hai bữa cơm thôi mà, có đến mức chết đói không… Thật là, chẳng khác tỷ tỷ xui xẻo nhà mày, chỉ biết lười biếng rồi lãng phí đồ ăn…"

"Nương, đánh nó đi, nương mau đánh chết nó đi. Cường Cường không thích nó chút nào. Nó xấu quá, không thích chút nào."

Tô Đạt Cường ban đầu đang không vui vì ăn quá no, bây giờ lại thấy được Điền Thúy Hoa đánh chửi Tô Cẩn Du thì tỏ ra thích thú, quơ tay quơ chân cổ vũ.

Hoạt động một lát thì thức ăn cũng tiêu đi một chút, thế là nó lấy cái bánh bao rồi cho vào miệng.

Nó vừa ăn vừa ném một ít xuống đất cho gà con ăn.

Tô Cẩn Du nhìn con gà con mập mạp đang nhặt bánh bao dưới đất, vô thức liếʍ môi.

Đói quá… Sáng hôm qua nhóc chỉ uống một bát canh gạo với mấy hạt gạo lèo tèo, đến bây giờ vẫn chưa ăn gì. Tô Cẩn Du ước gì nhóc là con gà con đó…

Nhưng nhóc cũng hiểu rằng tất cả đều rất xa vời.

Tô Cẩn Du cực kỳ gầy, cả người chỉ có da bọc xương. Vừa rồi mới lên núi cắt cỏ, nên bây giờ không còn chút sức lực nào, lại còn bị Điền Thúy Hoa đá một cái, nhóc chỉ có thể nhặt cái lưỡi liềm từ dưới đất lên, đi những bước đi loạng choạng.

"Nương, đệ đệ, con ra ngoài đồng làm việc…"

Bây giờ nhóc chỉ muốn đi tìm tỷ tỷ thôi, nhưng Điền Thúy Hoa đã giao công việc rồi, nếu không làm xong thì nhất định sẽ bị đánh. Nhóc lo cho tỷ tỷ lắm. Nhớ nữa.

Trong đầu Tô Cẩn Du lúc này chỉ toàn Tô Khuynh Nhan, nên không hề chú ý tới Điền Thúy Hoa cầm lấy cây chổi nơi góc tường, toan đánh nhóc, để dỗ dành Tô Đạt Cường và trút giận cho bản thân.

"Nương đánh nó mạnh vào, đánh nó thật mạnh vào, nương đánh nó chết đi, đánh chết đi…" Nhìn thấy Tô Cẩn Du bị đánh, Tô Đạt Cường cực kỳ vui vẻ, ăn đến cái bánh bao thứ hai.

Trên người Tô Cẩn Du vừa đói lại vừa đau, bị đánh đến mức đầu óc choáng váng. Nhóc ôm lấy đầu theo bản năng, đây hiển nhiên không phải lần đầu bị đánh, nên chỉ biết cắn răng chịu đựng, đến cả ý định mở miệng cầu xin cũng không có.

Tô Khuynh Nhan đang đứng bên ngoài Tô gia. Nghe được tiếng động bên trong vang ra, nàng buông hai tay xuống, siết chặt lại thành nắm đấm, gân xanh nổi lên, các khớp tay kêu răng rắc.

Điền Thúy Hoa đáng chết. Mụ đã gϊếŧ chết nguyên chủ thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn hành hạ đệ đệ của nàng ấy.