Chương 47: Không biết chọn gì thì chọn C

Hóa ra cùng là ô nhiễm tinh thần, cảm giác mang lại cho con người cũng khác nhau.

Thời Tước nhắm mắt, chuyên tâm cảm nhận từ trường ô nhiễm của Máy in cáu kỉnh này.

Khác với cảm giác áp bức xâm nhập trực tiếp vào sâu trong ký ức cưỡng ép vặn vẹo lúc trước của mảnh vỡ 【Người yêu】, cũng không giống sự quỷ dị lặng lẽ xâm nhập sửa đổi nhận thức của Tư Vụ, cường độ ô nhiễm của máy in này không mạnh, nhưng lại khiến người ta rất khó phản kháng. Giống như là một loại áp chế huyết thống chí mạng?

Thời Tước cảm thấy cách ví von này rất thú vị.

Máy in cáu kỉnh dường như cũng đã phát hiện ra đòn tấn công vừa nãy của mình không có tác dụng với Thời Tước. Một từ trường bùng nổ đột nhiên lao về phía Thời Tước, Thời Tước dùng từ trường của mình bảo vệ tốt ý thức bản thể, dứt khoát tương kế tựu kế, mặc cho Quái Linh này xâm nhập vào mình. Quái Linh 【Cấp độ bình thường】 sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng con người, mà hắn cũng muốn xem xem Quái Linh này rốt cuộc muốn làm gì.

Khoảnh khắc từ trường của Máy in cáu kỉnh lao về phía Thời Tước, hắn cảm thấy một chút chóng mặt, sau đó hắn phát hiện, cảnh tượng xung quanh mình bắt đầu thay đổi. Đầu tiên là bức tường kim loại biến thành màu be thích hợp hơn cho việc đọc sách học tập, sau đó là cách bài trí trong phòng thu phục, không còn trống rỗng nữa, mà xếp đầy giá sách và ghế ngồi dùng để đọc sách.

Thời Tước đi đến bên giá sách, lấy một quyển sách mà mình đã từng đọc. Bất kể là chất cảm của sách hay nội dung, đều giống hệt với quyển hắn đã từng đọc.

Đây chính là cái gọi là ô nhiễm tinh thần sao? Thời Tước không phản kháng kịch liệt, ngược lại cẩn thận cảm nhận quá trình Quái Linh ô nhiễm tinh thần con người.

Sửa đổi ký ức, làm mờ nhận thức, bóp méo cảm xúc ... còn có tạo ra ảo cảnh.

Chẳng phải điều này giống với quá trình thôi miên được ghi chép trước "Thảm họa lớn" sao?

Ngay lúc Thời Tước đang suy nghĩ, một tờ giấy đột nhiên bay về phía hắn.

Giấy cũng có thể rất sắc bén, Thời Tước nhanh nhẹn né tránh, nhưng tờ giấy đó giống như đã nhắm vào Thời Tước, nhanh chóng vòng trở lại.

Lần này, Thời Tước đưa tay ra, trực tiếp túm lấy tờ giấy.

Nhìn kỹ những tờ giấy a4 kia, chi chít toàn là đề bài, vậy mà lại là đề thi. Hơn nữa còn là tài liệu liên quan đến Người phân hóa mà Thời Tước đang xem dạo gần đây.

Đây là muốn thi cử? Cảnh tượng trước mắt Thời Tước nhanh chóng vặn vẹo một chút, đợi đến khi Thời Tước hoàn hồn lại, lại phát hiện mình đã ngồi bên bàn.

Cảnh tượng mới là phòng thi. Đối diện với chiếc bàn Thời Tước đang ngồi, còn có vài thiếu niên khác đang ngồi.

Thời Tước cẩn thận đánh giá, phát hiện đều đã từng gặp. Trước đó bọn họ đi theo Thời Tước từ nhà ăn một đường về ký túc xá, sau đó thậm chí còn lén lút bên ngoài ký túc xá của Thời Tước, bây giờ Thời Tước lại đứng trước mặt bọn họ, những người này vậy mà hoàn toàn không ngẩng đầu.

Bị ô nhiễm tinh thần hoàn toàn rồi sao? Thời Tước nảy sinh nghi ngờ. Nhưng quan sát kỹ, hắn phát hiện mấy thiếu niên này không phải là bị ô nhiễm, mà là đang gấp gáp làm bài thi. Bọn họ vừa viết, vừa run rẩy, giống như đang sợ hãi điều gì đó.

Thời Tước nghiêng đầu liếc nhìn đồng hồ điện tử trên bàn, phát hiện là một đồng hồ đếm ngược.

Thật sự là thi cử à?

Tư liệu của Nghiên cứu về dân gian lịch sử đã từng viết, lần đầu tiên rơi vào Quái Linh, nhất là loại Quái Linh thiên về yêu cầu, tốt nhất đừng lập tức trái lệnh nó. Hơn nữa mấy thiếu niên này rõ ràng không thích học tập, nhưng vẫn ngoan ngoãn thi cử ở đây, ít nhất có thể chứng tỏ, chỉ có vượt qua kỳ thi mới có thể đảm bảo an toàn cho bản thân.

Vì vậy, Thời Tước cầm tờ đề thi nhận được trước đó trải phẳng trên bàn. Rất nhanh, giấy và bút đã xuất hiện trước mặt.

Mà trước mặt Thời Tước cũng xuất hiện một đồng hồ điện tử mới, bắt đầu đếm ngược.

Đây là muốn hắn hoàn thành bài thi trong thời gian quy định?

Cái này thì ... không quá khó.

Trước sự kiện đài truyền hình và sự kiện 【Người yêu】, Thời Tước chính là nhân viên văn phòng tiêu chuẩn, sinh viên giỏi của khoa Lịch sử Dân gian. Hơn nữa vì tham gia biên soạn sách phổ cập khoa học dân gian, được giới dân gian gọi là "bách khoa toàn thư di động".

Phòng thi đối với học bá, chính là về nhà.

Thời Tước cầm bút lên, cẩn thận đọc đề bài, nhanh chóng viết đáp án.

Chữ của Thời Tước rất đẹp, có sự trầm ổn không phù hợp với tuổi tác, nhưng nhìn kỹ, từng nét bút, đều là khí phách hiên ngang. Chữ như vậy, viết lên bài thi, bài thi cũng trở nên giống như sách luyện chữ. Mấu chốt là Thời Tước làm bài thật sự là quá ung dung và quá tỉ mỉ. Nhìn một lúc, người bị bệnh ám ảnh cưỡng chế cũng cảm thấy thoải mái.

Mấy học sinh đối diện Thời Tước, vốn đang bận rộn với bài thi của mình, nhưng nghe thấy tiếng viết "soạt soạt soạt" truyền đến từ phía Thời Tước, cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía Thời Tước.

"Chết tiệt! Đây không phải là đại thần thu phục Quái Linh 【Cấp độ thảm họa】 sao? Sao anh ta cũng đến đây?"

"Chết tiệt! Sẽ không phải là đến thu phục Quái Linh này rồi cũng trúng chiêu chứ! Căn cứ cũng quá tắc trách, sao có thể để thứ đáng sợ như vậy trong phòng thu phục chứ? Nên đưa đến đế đô thống nhất quản lý chứ!"

"Đừng có lải nhải nữa, cậu còn thời gian để ý đến chuyện này sao? Cẩn thận một lát cậu không làm xong bài." Vài thiếu niên lẩm bẩm, rất nhanh thu hồi tâm trí tiếp tục làm bài.

Mà tốc độ làm bài của Thời Tước lại rất nhanh, thời gian còn chưa trôi qua một nửa, hắn đã viết xong.

Liếc nhìn đồng hồ đếm ngược, còn một tiếng. Hắn không chỉ có thời gian kiểm tra lại, mà còn có thể ung dung quan sát mấy thiếu niên đối diện.

Xem biểu hiện của bọn họ, đều rất sợ hãi và mệt mỏi, nhưng cho dù là như vậy, bọn họ cũng không dám ngừng tay làm bài, chứng tỏ bọn họ đã biết kết quả tồi tệ nhất là gì.

Xem ra kỳ thi này không chỉ có một vòng. Thời Tước nhớ đến mấy cậu bé tự kiểm điểm trước khi vào cửa.

Lại nhìn bài thi trong tay bọn họ, độ khó không quá cao, đều là loại cơ bản. Số lượng cũng ổn, ít nhất là bài thi mà một học sinh học tập và làm bài tập bình thường có thể làm được.

Nhưng với những thiếu niên đang ngồi đối diện, mọi chuyện dường như vẫn còn hơi khó khăn. Họ có vẻ như là những người không mấy giỏi trong học tập, bài làm bủa vây bởi lỗi lầm lộn xộn không thứ tự, việc họ kiên trì đến thời điểm này đã là một sự vượt qua những bản năng tự nhiên, thậm chí còn tồn tại một chút may mắn nữa.

"Các cậu thi mấy vòng rồi?" Thời Tước tò mò hỏi.

"..." Cậu bé bị hắn hỏi ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhanh chóng trả lời: "Ba vòng."

"Thi những gì?"

"Ngữ văn, tiếng Anh, bây giờ là toán."

Thời Tước quan tâm hỏi: "Biết làm không?"

Cậu bé liếc nhìn nửa trang bài tập lớn trống không trên trang thứ ba của bài thi, cố gắng giữ thể diện: "... Cũng tạm."

Thời Tước tiếp tục quan tâm: "Đề khó không?"

Cậu bé: "..."

Thời Tước: "Là trong phạm vi sách giáo khoa của các cậu sao?"

Lần này, không chỉ cậu bé đang bị hỏi bị giật mình mà suy nghĩ của các cậu khác cũng bị gián đoạn, họ đồng loạt ngẩng đầu và trừng mắt nhìn Thời Tước, "Anh không sao đấy chứ!!! Anh hoàn thành rồi còn chúng em thì vẫn chưa xong!"

Thời Tước liếc nhìn bài thi, phát hiện cậu bé tố cáo hắn vừa hay đang mắc kẹt ở một câu hỏi trắc nghiệm, giấy nháp viết đầy một đống, một đường phụ cũng không vẽ đúng.

"Chọn c." Thời Tước thuận miệng nói.

"Hóa ra là vậy! Cảm ơn." Cậu bé vội vàng viết lên, tuy nhiên sau khi viết xong, cậu ta mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, "Không đúng! Trước đây khi bọn em trao đổi đáp án đều bị Quái Linh ngăn cản, tại sao anh có thể nói ra đáp án đúng?"

Thời Tước thản nhiên nói: "Bởi vì tôi đoán mò."

Cậu bé: "???"

Thời Tước hùng hồn nói: "Các cậu chưa từng nghe nói sao? Không biết chọn gì thì chọn c."

"Mẹ nó! Anh là gián điệp do Quái Linh phái tới chứ gì!" Cậu bé tức giận muốn đánh hắn, nhưng đồng hồ điện tử đã bước vào thời gian đếm ngược cuối cùng, chỉ có thể ngậm hận bỏ qua.

Cuối cùng chỉ có thể trừng mắt nhìn Thời Tước một cái, tiếp tục vắt óc vẽ đường phụ mới.

Còn những người khác, cũng hoàn toàn coi Thời Tước là thần kinh, thấy thời gian sắp hết, bọn họ ngay cả trừng mắt nhìn Thời Tước cũng không thèm, luống cuống tay chân viết bài thi của mình.

Nhưng bọn họ vẫn kém quá xa. Thời gian trôi qua càng lúc càng nhanh. Thấy chỉ còn lại năm phút cuối cùng, những thiếu niên này gần như tuyệt vọng. Có mấy người dứt khoát buông bút, ôm đầu than khóc.

"Không thể hoàn thành! Đề bài này cũng quá nhiều!"

"Cho dù viết bừa tôi cũng không thể viết đúng!"

"Vậy tại sao phải học toán! Cái thứ này rốt cuộc có tác dụng gì?"

"Này, vẫn khá hữu dụng đấy, đợi các cậu lớn lên sẽ hiểu." Thời Tước thấy bọn họ đau khổ quá, mở miệng an ủi vài câu.

"Tại sao phải đợi lớn lên?"

Thời Tước trầm ngâm hai giây, "Bởi vì sau khi lớn lên cậu sẽ phát hiện, bản thân sẽ bị rất nhiều người lừa gạt, rất nhiều chuyện lừa gạt, nhưng toán học lại vĩnh viễn sẽ không lừa gạt cậu."

"Có ý gì?"

"Toán học cậu không biết lúc nào, đều là thật sự không biết!"

Cái này ám chỉ đang sỉ nhục ai vậy! Mấu chốt là nói còn rất chính xác. Lại nhìn đồng hồ điện tử chỉ còn lại một phút cuối cùng, đám thiếu niên này hoàn toàn sụp đổ.

Mà trong quá trình bọn họ sụp đổ, đồng hồ điện tử cuối cùng cũng về không, từ trường trong phòng lại xảy ra biến hóa mới.

Thời Tước kinh ngạc phát hiện, trên bàn lại nhiều thêm một cây bút chưa từng thấy. Đang lần lượt chấm bài thi cho bọn họ.

Bài thi của Thời Tước là bài đầu tiên được chấm, cây bút đỏ gạch từng dấu tích. Lúc Thời Tước viết bài, chữ viết như rồng bay phượng múa, chấm bài cũng rất hưởng thụ, từ đầu đến cuối không có một lỗi nào. Điểm tối đa!

Mấy thiếu niên đối diện đều sững sờ, trong đó có một người lẩm bẩm, "Tại sao còn có sự tồn tại của điểm tối đa? Tôi có thể được chín mươi điểm là tốt lắm rồi."

Thời Tước thuận miệng nói: "Chín mươi điểm còn không dễ sao? Ít làm một câu hỏi lớn là được."

"..." Khoe khoang gì đó thật sự là quá đáng ghét.

Lọc kính của mấy thiếu niên dành cho Thời Tước vỡ tan tành.

Lúc này, bài thi của bọn họ cũng được chấm xong. Không nghi ngờ gì nữa, toàn quân bị diệt, không có một ai đạt.

Cây bút đó gõ gõ lên bàn, mấy thiếu niên không chút phản kháng bị mang đi.

Một phút sau, bên ngoài phòng học truyền đến tiếng mắng chửi rất khó nghe. Đại khái ý chính là không chịu học hành tử tế, ngay cả làm ruộng cũng không biết. Tiếp theo, Thời Tước thật sự nhìn thấy bên ngoài phòng học xuất hiện một mảnh đất rộng lớn, mấy cậu bé tự kiểm điểm trước đó, chỉ là trông như đang tự kiểm điểm, thật ra là bị sắp xếp trong ảo cảnh này để trải nghiệm sự chua xót của cuộc sống.

"Cái kia là hố xí sao?" Thời Tước do dự hỏi cậu bé duy nhất còn lại đối diện.

Cậu bé gật đầu, nói với vẻ mặt đờ đẫn, "Chỉ cần, thi trượt, sẽ bị phái đi tát phân."

Thời Tước: "..."

Cậu bé: "Buổi tối cũng không thể về nhà, cứ thi trượt, là cứ ở bên cạnh hố xí. Chỗ ngủ chỉ rộng mười lăm cm, chỉ có thể nằm nghiêng, lật người một cái là sẽ rơi xuống hố xí."

Thời Tước: "???"

Cậu bé nghẹn ngào nói: "Hu hu hu hu, sau này em nhất định sẽ học hành tử tế, em mới không muốn cả đời ở cùng với shi!"

Lúc này, Vũ Kiều bên ngoài phòng thu phục đang ngồi trên ghế uống trà. Thấy bên ngoài lại có thêm ba người tự kiểm điểm, anh ta cũng rất tò mò. Nghe kỹ, trong phòng còn có người đang khóc lóc nói sau này sẽ học hành tử tế.

Nhộn nhịp như vậy, trong ảo cảnh này đang làm gì?

Không chịu nổi sự tịch mịch, Vũ Kiều dứt khoát đặt cốc trà xuống cũng đi vào.

Một phút sau, anh ta nhìn bài thi trong tay, nhướng mày.

Bài thi run lẩy bẩy.

Vũ Kiều suy nghĩ một chút, đưa ra một đề nghị cho Máy in cáu kỉnh, "Đề bài này của cậu quá sơ sài, lừa gạt trẻ con thì còn được, muốn làm khó học sinh của tôi là không thể nào."

"Như vậy đi! Tôi tìm cho cậu một quyển sách, cậu cứ thi cậu ta cái này! Cái này cậu ta nhất định chưa từng xem!"

Rất nhanh, quyển sách trong tay Vũ Kiều bị máy in lấy đi.

Vũ Kiều: "Trước khi đưa bài thi mới đi, cho tôi xem qua một chút."

Máy in cáu kỉnh: "..."

Năm phút sau, trong tay Vũ Kiều có thêm một bài thi mới, liếc nhìn đại khái, Vũ Kiều nhịn cười sửa vài chỗ.

"Đi đi!"

Bài thi nhanh chóng bay đi.

Vũ Kiều cũng không vội đi ra, cứ ngồi bên ngoài phòng thi quan sát biểu hiện của Thời Tước. Sợ bỏ lỡ một chút nào.

Lúc này, bài thi mới ra lò, cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt Thời Tước và cậu bé duy nhất còn lại đối diện.

Cậu bé chỉ liếc nhìn, những câu hỏi vật lý dày đặc trên đó đã khiến cậu ta nghẹt thở.

"Bị bệnh à! Tất cả đều bị bệnh à! Đều thời đại nào rồi, còn có người mắc nối tiếp mười cái bóng đèn với mắc song song, cuối cùng hỏi tôi bóng đèn là bao nhiêu oát! Lúc mua bóng đèn, nhà sản xuất có in lên đó không?"

"Hàng hóa không nhãn mác thì đừng có mua nữa. A—" Cậu bé càng lúc càng điên cuồng, trực tiếp ném bút sang một bên, "Thằng cháu! Mày giỏi thì mang tao đi luôn đi, tao tình nguyện cùng sống cùng chết với anh em của tao trong hố xí!"

Đây là không thích học tập đến mức nào. Thời Tước lắc đầu, đợi đến khi nhìn thấy bài thi của mình, cũng nhướng mày.

Bài thi này hình như không thuộc phạm vi học thuật thì phải!

Câu hỏi thứ nhất, tác phẩm nào dưới đây trước Thảm họa lớn lấy con người làm nhân vật chính:

a. Tom và Jerry

b. Cừu vui vẻ và Sói xám

c. Cảnh sát mèo đen

d. Chân Hoàn truyện

Thời Tước trực tiếp ngây người một chút, bởi vì bốn tác phẩm này, hắn một bộ cũng chưa từng nghe nói. Nhưng câu hỏi này không khó. Chỉ có d thoạt nhìn là tên người, còn là truyện ký.

Thời Tước rất dứt khoát chọn d.

Câu hỏi thứ hai, nhân vật chính của Chân Hoàn truyện là ai?

a. Chân Hoàn

b. Điểu phi

c. Y phục màu hồng của Tề phi

d. Con mèo của Trại phi

Câu này hình như cũng không cần suy nghĩ, đều gọi là 《Chân Hoàn truyện》 rồi, nhất định nhân vật chính là Chân Hoàn! Thời Tước không chút do dự chọn a.

Tuy nhiên, câu hỏi thứ ba, biết rằng Chân Hoàn lúc tiến cung có hơn mười vạn sợi tóc, hỏi sau khi đến chùa Cam Lộ làm ni cô, còn lại bao nhiêu sợi tóc.

a. Hơn mười vạn sợi

b. Hơn mười một vạn sợi

c. Không còn sợi nào

d. Hơn mười hai vạn sợi