Chương 15

Buổi tối, quả nhiên Lý Tam Tân đã nấu một bữa ăn thịnh soạn như mong đợi.

Nồi lẩu bốc khói nghi ngút, bên cạnh là một đĩa bánh bao lớn. Sau khi ăn uống no nê, cộng thêm vài ly rượu, anh ta hoàn toàn buông xuôi. Lý Tam Tân đặt tay lên vai Lộ Hảo tiến hành trị liệu tâm lý, làm đến mức thành thạo luôn, chỉ mới vài câu đã khiến Lộ Hảo Tu ôm lon bia khóc tu tu.

Trong phòng vừa nóng bức vừa ồn ào, Lâu Diên hiểu được cảm giác khi mất đi gia đình là như nào, anh lặng lẽ nghe Lộ Hảo Tu khóc một lúc rồi đi ra ban công hút thuốc.

Cánh cửa thủy tinh đóng lại, hơi nóng và sự sống trong nhà đã bị ngăn cách sau lưng.

Quần áo trên người Lâu Diên đã ám mùi lẩu, anh cúi đầu châm thuốc, giờ mới cẩn thận suy nghĩ đến vấn đề mà trước đó anh đã vô tình bỏ qua.

Sức mạnh tinh thần tăng thêm 30 điểm sau khi nuốt chửng ma quái, nói cách khác dung hợp chính là phương pháp giúp đề cao giá trị sức mạnh.

Lâu Diên đã thịt một con ma quái cấp diệt thế, và nó cũng đã nuốt không ít những con ma quái khác, với khả năng lợi hại như vậy tinh thần lực của anh không thể chỉ tăng thêm mỗi 30 điểm được.

Lâu Diên trầm ngâm nắm tay.

Trừ khi sự gia tăng sức mạnh tinh thần của anh có liên quan đến số lần hồi sinh lại trong cơ thể… Có thể mỗi lần ma quái thức tỉnh, thì sức mạnh của anh cũng sẽ được nâng cao chăng? Suy đoán này hiện tại chưa thể xác thực được còn cần phải chờ xem về sau thế nào mới có thể đưa ra kết luận.

Lâu Diên rũ tàn thuốc, nhìn xuống ánh đèn đường mờ ảo ở phía dưới.

Advertisement

Thị lực tốt đến mức có thể nhìn thấy rõ những con côn trùng đang bay lượn dập dờn dưới ánh đèn.

Với kinh nghiệm của mình, Lâu Diên luôn cho rằng sau khi trở lại điểm xuất phát thì sức mạnh của Phó Tuyết Chu cũng quay về thời điểm ban đầu, hôm nay anh đã khẳng định suy đoán này là chính xác

Nếu Phó Tuyết Chu có thực lực ở nửa cuối thời kỳ phục hồi, riêng việc dùng Điện thoại đoạt mệnh gọi cho Phó Tuyết Chu hôm nay, đừng mong có thể thoát khỏi sự truy đuổi của cậu ta.

Dù là vậy, khoảnh khắc gặp phải Phó Tuyết Chu vẫn khiến cho Lâu Diên cảm nhận được một loại áp bức kinh người đến rùng cả mình.

Mới chỉ là ngày thứ hai sau khi ma quái sống lại thôi mà Phó Tuyết Chu đã có thể thông qua Điện thoại đoạt mệnh biết được vị trí của anh, đồng thời cũng dọa nó sợ chết khϊếp, lại còn có thể di chuyển nhanh chóng nữa chứ… tốc độ phát triển của Phó Tuyết Chu cũng quá mức kinh khủng rồi.

Kiếp trước, Lâu Diên chẳng hề biết đến chuyện dung hợp, còn ngây thơ cho rằng sức mạnh của Phó Tuyết Chu vốn là thiên phú của cậu ta. Sau khi biết rồi thì anh chắc chắn Phó Tuyết Chu đã dung hợp, không phải một con mà là rất nhiều ma quái.

Dựa vào trí nhớ kiếp trước và ký ức không rõ ràng về hai kiếp anh đã nằm mơ thấy, mỗi lần sống lại Phó Tuyết Chu đều càn quét tiêu diệt ma quái, mà sau mỗi lần tàn sát đó Phó Tuyết Chu sẽ càng thêm đáng sợ.

Người đàn ông này tuyệt đối mang theo ký ức lần lượt sống lại, cho nên hắn mới thành thạo ăn thịt ma quái nhiều đến vậy, tận dụng nó để tăng cường sức mạnh cho bản thân.

Phó Tuyết Chu đã nuốt chửng bao nhiêu ma quái rồi? Sức mạnh của hắn đã cao đến mức nào? Và giờ đang sở hữu loại sức mạnh gì?

Lâu Diên hoàn toàn không biết gì hết.

Chỉ cần nghĩ tới bản thân còn chưa dò ra được ma quái mình nuốt chửng là cái giống gì thì kẻ địch đã bắt đầu mạnh lên với tốc độ tên lửa rồi, Lâu Diên không khỏi có chút lo lắng bực bội. Rít vào một hơi, nghiến răng cắn vào đầu thuốc lá: “Chết tiệt…”

Đời trước Lâu Diên vẫn luôn duy trì khoảng cách không gần cũng chẳng xa, thành ra anh chẳng có thông tin nào về Phó Tuyết Chu cả, nhưng cũng còn may Phó Tuyết Chu cũng chẳng có hiểu biết về anh, nên tạm thời không ai chiếm được ưu thế.

Điện thoại bỗng rung lên, Lâu Diên mở ra xem, không khỏi nhướn mày.

Tần Thư ký nói: [Ông chủ, thông tin điều tra cấp tốc đã gửi vào mail cho ngài rồi.]

Lâu Diên nhíu mắt dưới làn khói thuốc, kiểm tra tài liệu trong hộp thư thì thấy một bức ảnh.

Bức ảnh chân dung với phông nền trắng đúng tiêu chuẩn ảnh chụp của một sinh viên đại học. Người trong ảnh là Phó Tuyết Chu đang mặc bộ quần áo bình thường, mái tóc đen hơi rối bù che khuất lông mày, khóe miệng hơi cong cong. Phong thái và tướng mạo của Phó Tuyết Chu thực sự ưu việt, mới chỉ khẽ mỉm cười như thế, đẹp trai đến mức khiến cho nữ sinh phải đỏ mắt hú hét. Đẹp trai chết người, đẹp trai đến mức tim phải ngừng đập.

Lâu Diên nói: “Thì ra là tóc đen…”

Mái tóc bạc kỳ lạ và khác thường là một trong những đặt trưng của Phó Tuyết Chu, Lâu Diên khá là ngạc nhiên, thì ra Phó Tuyết Chu còn có thời kỳ như vậy sao?

Tuy có chút lạnh lùng và khó gần, nhưng ít nhất vẫn giống một sinh viên đại học bình thường. Nên cười thì cười, gương mặt tràn ngập thanh xuân.

Tuy vẫn là gương mặt trẻ tuổi giống hệt như trên tấm ảnh, nhưng Phó Tuyết Chu hiện tại lại có khí chất hoàn toàn khác biệt.

“Dáng vẻ trước đây nhìn khá vô hại đấy.” Lâu Diên cười giễu cợt, lấy tàn thuốc châm vào mặt người trong ảnh: “Thật giỏi giả vờ giả vịt nha, Phó Tuyết Chu.”

Nếu không nhờ ma quái khôi phục, chỉ e Phó Tuyết Chu cũng chẳng có cơ hội bộc lộ bản chất thật của mình rồi hủy diệt thế giới.

Một người vừa cười vừa đốt lửa thiêu cháy cả tất cả hết lần này đến lần khác thì có gì tốt đẹp chứ.

Lâu Diên dời ánh mắt khỏi bức ảnh, bắt đầu đọc thông tin mà thám tử tư đã điều tra được.

Trước khi ma quái khôi phục, mọi chuyện đều dễ dàng điều tra được, Phó Tuyết Chu sinh ra trong một gia đình khá giả, từ nhỏ đến lớn đều vô cùng thông minh, ngoại trừ thành tích tốt và trông rất đẹp trai ra thì cũng chẳng có điều gì khác cần phải chú ý. Nhưng sau khi ma quái đã xuất hiện thì thông tin điều tra cũng chẳng có là bao, thám tử tư thậm chí còn chẳng chụp được một bức ảnh cá nhân nào của Phó Tuyết Chu.

Chỉ biết rằng cha mẹ Phó Tuyết Chu đã biến mất đột ngột vào ngày 12 tháng 3.

Ngày 12 tháng 3 à, Lâu Diên chú ý đến thông tin này, đây chính là cái ngày ma quái bắt đầu sống dậy.

Anh trầm ngâm nhìn một lúc, rồi chuyển đến địa chỉ nơi Phó Tuyết Chu đang ở:

“Cẩm Tú Hào Uyển…”

Mặc dù ma quái bắt đầu khôi phục nhưng cuộc sống vẫn cứ phải tiếp diễn. Lâu Diên không chỉ có kế hoạch mua lại các siêu thị ở thành phố Thành Giang, mà còn có ý định thu mua một số siêu thị lớn ở các thành phố khác để tích trữ nguyên liệu.

Lý Tam Tân có một bệnh viện thú cưng rất tiện nghi sang trọng, ở đó vẫn có rất nhiều “khách hàng nhỏ” đang ốm yếu cần được chăm sóc, cho dù muốn dừng hoạt động thì cũng phải chữa cho mấy bé cưng khỏi bệnh hết đã rồi mới đóng cửa được. Thế là ở nhà nghỉ ngơi hai ngày xong, Lý Tam Tân bắt đầu đi làm trở lại.

Lộ Hảo Tu quyết định nghỉ học, ở nhà nghiêm túc thu thập thông tin và nghiên cứu thiên phú của mình. Lâu Diên cũng không lãng phí thời gian, cố gắng gia tăng thêm thời gian đảo ngược, nhưng sức mạnh ma quái trong anh thật sự quá lớn lại hỗn độn nên chẳng có chút tiến triển nào cả.

Nhưng may mắn thay, khả năng thiên phú [ Nhận thức nguy hiểm ] đã quá quen thuộc với Lâu Diên, theo thời gian trôi qua, anh thành công mở rộng phạm vi ảnh hưởng từ 100m lên thành 200m.

Một tuần sau, Lâu Diên mang theo Đoàn Trạch Ca đang rảnh rỗi đi ra ngoài.

Từng dòng xe qua lại như mắc cửi, trong các trung tâm mua sắm người ra vào nườm nượp, bên đường những cô gái xinh đẹp khoác tay nhau nói cười, các quầy bán bán kẹo hồ lô và kẹo đường được các bạn nhỏ háo hức vây quanh.

Đoàn Trạch Ca ngồi trong xe nhìn ngoài cửa sổ, tựa vào lưng ghế hưởng thụ, hỏi: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”

Khóe miệng Lâu Diên giơ lên, thần bí nói: “Cứ đi theo tôi, hôm nay tôi sẽ cho cậu mở rộng tầm mắt.”

Nửa giờ sau, Lâu Diên đỗ xe ở một cây cầu hẻo lánh. Lâu Diên để Đoàn Trạch Ca đứng trông chừng bên cạnh xe, tự mình đi bộ xuống dưới gầm cầu.

Chưa đầy hai phút Lâu Diên đã trở lại, khoác trên lưng một cái hộp gỗ thật dài.

Cái này hộp gỗ này ít nhất cũng phải dài mét rưỡi, bên trong chắc là đựng một nhạc cụ nào đấy. Đoàn Trạch Ca nâng mũ lên, nhìn một chút: “Đây là cái gì thế?”

Lâu Diên mỉm cười không nói lời nào, thản nhiên đặt hộp gỗ lên ghế sau, rồi quay về ghế lái, nói: “Đi thôi.”

Sự tò mò của Đoàn Trạch Ca dâng lên cao độ, im lặng trèo lên xe, muốn xem Lâu Diên đưa mình đi đến nơi nào. Nhưng Đoàn Trạch Ca không ngờ rằng Lâu Diên lại dẫn cậu đến một quán cà phê Internet ồn ào, đầy khói thuốc.

Đoàn Trạch Ca cảm thán “wow” một tiếng “… Đây là chỗ mà anh bảo mở rộng tầm mắt ấy hả?”

Lâu Diên lấy chiếc hộp từ phía sau rồi khoác lên lưng, cùng Đoàn Trạch Ca ung dung đi vào quán net: “Đi nào, đã lâu chưa đến quán net rồi nhỉ? “

“Đúng vậy!” Đoàn Trạch Ca kéo xuống vành nón, hối tiếc mà nói: “Lần cuối cùng vào quán net, cũng là lần cuối được tiêu tiền.”

Quán Internet này tuy đã cũ nhưng lại có không gian khá rộng, trong quán tầng một hiện giờ đang chật kín người. mùi mì ăn liền nồng nặc, bàn phím lách cách đan xen những câu chửi tục, khiến cho ông lão bà lão bán rau ở chợ cũng phải đau đầu.

Lâu Diên chẳng quan tâm đến môi trường bát nháo ở đây, anh yêu cầu quản lý cho một phòng riêng có cửa sổ trên tầng hai, sau đó dẫn Đoàn Trạch Ca đi lên.

Trên tầng hai cũng có không ít người, cùng ồn ào ầm ĩ, có một vài phòng riêng ẩn khuất ở phía trong góc, gần đó còn có nhà vệ sinh và bình nước nóng.

Trong phòng riêng có hai chiếc máy tính, Lâu Diên bật máy tính lên rồi mở một bộ phim nước ngoài với chất lượng âm thanh tệ hại, nhưng anh lại chẳng quan tâm mà đi tới bên cạnh cửa sổ rồi nhìn ra ngoài.

Đoàn Trạch Ca nhìn ngó khắp nơi rồi đi đến bên cạnh,cũng nhìn ra ngoài, quán cà phê Internet này có vị trí rất tốt, gần đó có nhiều tòa nhà dân cư và phố ăn vặt nên có rất nhiều người qua lại. Chếch đối diện khoảng hai ba trăm mét là cổng ra vào của một khu dân cư.

Lâu Diên nói khẽ: “Có nhìn thấy khu dân cư đó không? “

Đoàn Trạch Ca nhìn thấy bốn chữ ‘Cẩm Tú Hào Uyển’: “Khu này có vấn đề gì thế? “

“Mấy ngày trước, tôi đã thuê thám tử tư điều tra tung tích của một người bạn cũ, kết quả tra được hắn đang ở đây.” Trong đôi mắt mang theo ý cười của Lâu Diên dường như có thứ gì đó nóng rực, nhưng giọng điệu lại ẩn chứa chút hưng phấn cùng lãnh ý: “Cậu cứ chơi game đi, tôi ở chỗ này quan sát. Sau khi hắn ta xuất hiện, dù tôi có làm gì đi nữa, mong cậu có thể phối hợp.”

Lâu Diên quay đầu lại, tựa lưng vào khung cửa sổ, mỉm cười với Đoàn Trạch Ca, ánh mặt trời rực rỡ phía sau chiếu vào người, khiến anh trở nên tuấn mỹ đến vô thực.

Mái tóc đen hơi dài có chút rối loạn đong đưa theo gió, làm tăng lên khí chất tự do, phong lưu cùng kiêu ngạo chỉ có ở Lâu Diên.

“Đoàn Trạch Ca, cậu biết vì sao tôi mang cậu tới đây không? “

Đoàn Trạch Ca không nhịn được cười, khàn giọng hỏi: “Vì sao?”

“Vì cậu hiểu sâu biết rộng hơn so với Lý Tam Tân, cũng thành thục cơ trí hơn Lộ Hảo Tu.” Lâu Diên vỗ vỗ bả vai Đoàn Trạch Ca, như có ý khác: “Hy vọng lúc nữa cậu có thể biểu diễn tốt một chút.”

Đoàn Trạch Ca nheo mắt lại: “Nghe anh nói vậy làm tôi bắt đầu lo lắng rồi đấy.”

Trong ba giờ tiếp theo, Đoàn Trạch Ca chơi game, Lâu Diên vô cùng kiên nhẫn ngồi bên cửa sổ quan sát khu chung cư. Buổi trưa hai người còn ăn mì gói với xúc xích, có lẽ do ảnh hưởng bởi môi trường trong quán Internet nên đồ ăn cũng ngon miệng hơn hẳn.

Đã gần đến bốn giờ chiều, nắng xuân vô cùng rực rỡ. Trên đường có rất nhiều người qua lại, bỗng có một người bước ra khỏi Cẩm Tú Hào Uyển.

Người thanh niên dáng vóc cao gầy, mặc một bộ quần áo đen rất bình thường, mũ áo được kéo lên che khuất đi nửa gương mặt. Nhưng Lâu Diên vẫn nhận ra người kia, giống như thước phim đang quay chậm, với một khoảng khách xa như vậy mà lâu Diên lại thấy rõ ở phía dưới chiếc mũ trùm đầu là xương quai hàm sắc nét cùng đôi môi mỏng tái nhợt của Phó Tuyết Chu.

Đây là lần thứ hai nhìn thấy Phó Tuyết Chu sau khi Lâu Diên sống lại. Nhưng Lâu Diên lại bình tĩnh đến không ngờ, anh xoay người kéo chiếc hộp dài đến trước mặt, mở khóa một cách lưu loát.

Đoàn Trạch Ca cảm thấy hứng thú đi đến nhìn vào bên trong hộp gỗ, nhất thời kinh ngạc há mồm hít một hơi khí lạnh.

Bên trong có một khẩu súng bắn tỉa!

Lâu Diên mặt tỉnh bơ nhanh chóng lắp ráp khẩu súng, dựng chân chống rồi đặt nó trên cửa sổ. Anh cong lưng, một chân chống đỡ trên mặt đất, một cái chân khác quỳ tựa lên ghế, chuyển động họng súng nhắm chuẩn vào mục tiêu.

Trên báng súng có các đường gờ chống trượt, được trang bị bộ giảm thanh nhỏ gọn hiệu quả cao mà lại không ảnh hưởng đến độ chính xác.

Ống ngắm phóng đại hình dáng của Phó Tuyết Chu, Lâu Diên nhắm một mắt lại, vô cùng tinh chuẩn đưa mũi súng đen ngòm nhắm ngay đến vị trí giữa trán Phó Tuyết Chu.

Thả nhẹ hơi thở, nhịp tim trái lại bình ổn đến không ngờ. Hình dáng từ cánh tay đến chân được kéo dài thành một hình vòng cung uyển chuyển hoàn mỹ, trông hệt như một con báo gấm trong rừng hoang đang chuẩn bị săn mồi, toàn thân toát lên vẻ đẹp đẽ tráng lệ nhưng cũng lại cực kỳ nguy hiểm.

Khoảnh khắc tiếp theo, ngón tay của Lâu Diên ấn vào cò súng.