Chương 17

Chiếc ô tô màu đen rời khỏi đường hầm, phả ra một làn khói rồi lao về phía trước.

Con đường trở nên vắng vẻ, các phương tiện khác cũng dần dần biến mất, ngoại trừ con đại bàng trên bầu trời không ngừng bay về hướng chiếc xe màu đen.

Cuối cùng, tới một đoạn đường không có bóng người qua lại cũng không có camera giám sát, ô tô mới từ từ dừng lại

Con đại bàng dang rộng đôi cánh bay lượn trên không, lạnh lùng nhìn chiếc xe phía dưới.

Cửa sổ xe được hạ xuống, một họng súng màu đen thò ra ngoài cửa sổ, dao động lên xuống cuối cùng nhắm chuẩn vào con đại bàng đang lượn lờ xoay vòng.

Viên đạn xuyên qua không khí, đại bàng bén nhạy phát giác được nguy hiểm phát ra một tiếng kêu chói tai, giật mình sợ hãi vỗ đôi cánh lấy lại thăng bằng. Đạn tuy không bắn trúng nhưng hình như đã chọc giận đến đại bàng, nó mạnh mẽ vỗ cánh, giương lên móng vuốt sắc bén lao thẳng xuống chiếc ô tô màu đen.

“Ngoan nào…” Lâu Diên đã nhắm vào nó một lần nữa, thầm nói: “Tao biết là mày sẽ hấp tấp bay đến đây mà.”

Đại bàng có thể bay cao hàng nghìn mét so với mặt đất, vốn đã vượt quá tầm ngắm của súng bắn tỉa nhưng Lâu Diên biết bản tính hung tợn của con đại bàng này, thậm chí còn hung dữ ác liệt hơn dưới sự huấn luyện của Phó Tuyết Chu. Nếu bị tấn công, thay vì sợ hãi bỏ chạy, nó sẽ rất tức giận, tràn đầy thù địch, mạo hiểm tính mạng chỉ để tiêu diệt con người hoặc động vật đã gây ra mối đe dọa với nó.

Quả nhiên, phản ứng của đại bàng đúng như những gì Lâu Diên dự đoán.

Với tốc độ bay này thì rất khó bị bắn trúng, Lâu Diên vô cùng tập trung nhìn vào điểm đen, trong nháy mắt con đại bàng đã lọt vào tầm ngắm. Một viên đạn khác lại được xuất kích hướng thẳng đến đại bàng, lần này đã thành công trúng đích! Đại bàng kêu lên một tiếng, từ trên trời rơi thẳng xuống một khu rừng.

Advertisement

Lông mày Lâu Diên giãn ra, anh thu hồi súng, dứt khoát nói: “Đi mau.”

Đoàn Trạch Ca nhẹ nhàng thở ra một hơi, chỉ có một phút đối đầu giằng co mà cũng khiến cậu toát mồ hôi hột, “Anh không muốn đi xem nó đã chết hay chưa à?”

“Không cần thiết.” Lâu Diên phủ quyết: “Đừng lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng rời khỏi đây ngay, đi đường nào càng đông đúc càng tốt.”

Đoàn Trạch Ca đạp ga đi theo chỉ dẫn, khó hiểu hỏi: “Đại bàng đã bị bắn hạ, anh còn lo lắng như vậy làm gì?”

Lâu Diên nhìn vào gương chiếu hậu quan sát mọi động tĩnh phía sau, ngắn gọn đáp: “Phó Tuyết Chu có năng lực truy tung rất nhanh.”

Đoàn Trạch Ca hiểu ra, vào lúc con đại bàng kia bay trên trời theo dõi, Phó Tuyết Chu cũng dựa theo hướng bay của nó để đuổi theo bọn họ. Lâu Diên kiêng kị Phó Tuyết Chu như thế khẳng định tốc độ của hắn cực kỳ nhanh. Nói không chừng sau khi thấy đại bàng bị bắn rơi, Phó Tuyết Chu sẽ tăng tốc chạy về hướng này.

Suy nghĩ điều này xong, Đoàn Trạch Ca lập tức ổn định tay lái, dùng hết sức lực đạp vào chân ga phóng đi.

Khung cảnh bên ngoài trôi qua nhanh chóng, Đoàn Trạch Ca không quên nhắc nhở: “Khả năng cao là biển số xe đã bị Phó Tuyết Chu nhìn thấy rồi, tốt nhất chúng ta nên đổi một chiếc xe khác rồi hẵng về nhà.”

Lâu Diên nhướng mày, không ngờ cậu ta lại để ý đến chi tiết này: “Cũng đúng, chúng ta nên đổi sang xe khác.”

Nói xong, Lâu Diên gõ dòng chữ ‘Đại lý ô tô Thịnh Hành’ trên bảng điều hướng: “Đến đây đổi xe đi.”

Trong chớp mắt, ô tô đã rời khỏi nơi hoang dã.

Ba phút sau, Phó Tuyết Chu xuất hiện.

Trên đường không có ai, xung quanh một mảnh hoang vu. Phó Tuyết Chu ngửi thấy trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh, lại nghe được tiếng kêu yếu ớt. Hắn lần theo dấu vết đi vào rừng, thì nhìn thấy đại bàng đang nằm thoi thóp trên một đống lá khô.

Đại bàng bê bết máu, cánh bị bắn cùng với vết thương vì rơi từ trên cao xuống, lúc nhìn thấy Phó Tuyết Chu nó liền kêu gào lên thảm thiết, trông thật là đáng thương.

Phó Tuyết Chu đi tới ngồi xuống, đưa tay sờ sờ đầu nó, đại bàng suy yếu nằm rạp trên mặt đất, đầu hơi giật giật.

“Người đó biết rõ đại bàng là của mình.” Phó Tuyết Chu trầm ngâm: “Lại có năng lực đảo ngược thời gian, cũng biết tốc độ của mình rất nhanh nên đã thông minh chạy trước một bước, thậm chí còn chẳng quan tâm đến việc xác nhận nó đã chết hay chưa… Dùng Điện thoại đoạt mệnh gọi cho mình hẳn là người đó, cũng là người vài ngày trước đã bí mật điều tra mình…”

Phó Tuyết Chu rút tay về, đầu ngón tay tái nhợt dính đầy máu và bụi bẩn, khẽ nói: “Thực sự kỳ lạ.”

Trong những lần hắn trùng sinh trở về, chưa từng lần nào có mở đầu bất ngờ như vậy, vậy mà giờ đây lại có một người nằm ngoài tầm kiểm soát, tràn ngập hận ý, ở trong bóng tối âm thầm gϊếŧ hắn.

“Quay ngược thời gian…” Phó Tuyết Chu đứng dậy, ngước mắt nhìn về phía xa xăm: “Người này rốt cuộc là ai?”

Đương nhiên chẳng ai có thể cho hắn ta biết câu trả lời.

Ngoại trừ tiếng gió rít và hơi thở yếu ớt của đại bàng, nơi đây yên tĩnh như không có sự sống.

Phó Tuyết Chu trầm mặc đứng mấy giây rồi lấy điện thoại từ trong túi ra, mở trang web và bắt đầu tìm kiếm thông tin về chiếc xe màu đen.

Chỉ cơ quan chức năng có thẩm quyền mới có thông tin về chủ sở hữu chiếc xe, nhưng Phó Tuyết Chu chỉ cần một vài thao tác đơn giản, giao diện đã hiện lên ảnh chủ xe cùng thông tin chiếc xe.

Trên tấm ảnh một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, tướng mạo bình thường, tên là Triệu Hải, tình trạng chiếc xe cho biết anh ta đang thế chấp nó ở một đại lý ô tô.

Nhìn thấy thông tin này, Phó Tuyết Chu liền mỉm cười: “Giấu tốt thật đấy.”

Kẻ tới gϊếŧ hắn là một người rất thông minh và thận trọng, đến xe sử dụng cũng là của người khác để tránh bị hắn phát hiện ra danh tính thực sự.

Vụ ám sát như vậy sẽ không chỉ diễn ra một lần.

Phó Tuyết Chu nghiêng đầu, tóc bạc trượt xuống bả vai, suy nghĩ: Không sao, lần tới sẽ bắt được ngươi.

Hai giờ sau, Lâu Diên và Đoàn Trạch Ca đi tới “Đại lý ô tô Thịnh Hành”, sau khi thuận lợi đổi xe thành công ở đây, hai người bắt đầu lái xe về nhà.

Đoàn Trạch Ca ý vị thâm trường hỏi: “Xe vừa rồi không phải của anh mà là của cửa hàng?”

“Ừ.” Lâu Diên nói: “Phó Tuyết Chu là một người…”

Anh ngập ngừng một chút, mặc dù không muốn dùng từ như vậy để miêu tả một sinh viên đại học, nhưng ngoài từ đó ra, Lâu Diên không nghĩ ra từ nào khác thích hợp hơn nữa: “… Cao thâm khó dò, hắn ta biết rất nhiều chuyện. Tôi không sợ bị phát hiện, nhưng càng phủ thêm nhiều tầng bảo hộ càng tốt, có thể duy trì tình trạng địch ngoài sáng ta trong tối càng lâu sẽ càng có lợi.”

Đoàn Trạch Ca không hỏi anh vì sao biết chuyện này, cũng không hỏi hắn cùng Phó Tuyết Chu rốt cục có cái gì gút mắc, chỉ im lặng ngồi nghe, sau đó tán dương: “Không tệ. Cái đó người quả nhiên đáng sợ, chúng ta có thể tận lực giấu được bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu.”

Lâu Diên mỉm cười, cầm chiếc bật lửa nghịch nó trong tay: “Không lo lắng tôi sẽ làm liên lụy đến những người vô tội à? Giống như cậu lúc này, giống như chủ nhân ban đầu của chiếc xe mà tôi mượn.”

Đoàn Trạch Ca lại khá thờ ơ nói: “Khi quyết định trở thành bạn đồng hành vơi anh, tôi đã sẵn sàng gánh chịu mọi hậu quả rồi, về phần những người khác? Sao cũng được, để bọn họ hy sinh thay vì chúng ta mất mạng cũng tốt.”

Ngón tay Lâu Diên bị ngọn lửa châm vào, không khỏi kinh ngạc liếc Đoàn Trạch Ca một cái. Ở chung được chín ngày, anh đại khái đã biết Đoàn Trạch Ca là người thế nào, nói chuyện tếu táo, không chấp nhặt, trông có cẻ dễ hoà đồng, nhưng kì thực lại luôn tách biệt với mọi người. Người khác bắt chuyện thì cậu ta đấp lại, không ai để ý thì cậu ta cứ thế một mình cũng chẳng sao. Lâu Diên cảm thấy Đoàn Trạch Ca mặc dù thần bí không đơn giản nhưng cũng không phải người xấu, nhưng thái độ lãnh đạm thờ ơ của Đoàn Trạch Ca lúc này lại nằm ngoài dự đoán của Lâu Diên.

Đoàn Trạch Ca nhìn vẻ mặt của Lâu Diên qua kính chiếu hậu, buồn cười hỏi: “Làm sao vậy, anh cảm thấy lời tôi nói xấu xa lắm à?”

“Không phải, chỉ là không ngờ cậu lại nói thẳng ra như vậy thôi.” Lâu Diên nói: “Người không vì mình, trời tru đất diệt. Nếu như, nếu để lựa chọn một người lạ chết thay mình khi mạng sống đang ngàn cân treo sợi tóc, đảm bảo 90% đều sẽ chọn người khác chết thay để giữ lấy mạng sống cho mình, chẳng qua cậu nói quá thẳng thừng thôi.”

“90%? ” Đoàn Trạch Ca thấp cười nhẹ: “Tôi nghĩ tỷ lệ này thấp quá, phải là 99,99%.”

“Cậu thật là…” Lâu Diên nhịn không được bật cười: “Suy nghĩ của cậu còn tối tăm hơn tôi nhiều.”

Anh lấy ra một điếu thuốc chậm rãi châm lửa, từ tốn nói: “Tuy là nói như vậy, nhưng chủ xe này sẽ không bị liên lụy. Về phần cậu, chỉ cần không gây gây ra nguy cơ cho Phó Tuyết Chu, hắn cũng sẽ không đến gϊếŧ cậu. Giống như ở quán Internet ấy, chỉ thấy có mình cậu trong phòng hắn cũng có ra tay đâu, mà chỉ chạy thẳng về phía tôi.”

Làn khói trắng từ điếu thuốc bay lên, Lâu Diên đặt điếu thuốc trong tay, cúi đầu nhìn tàn lửa, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp: “Phó Tuyết Chu sẽ không gϊếŧ người vô tội.”

Phó Tuyết Chu sẽ không gϊếŧ người bình thường.

Không những không gϊếŧ, đôi khi trong lúc giải quyết ma quái còn có thể tiện tay cứu mạng những người bình thường đó nữa.

Cho dù có người dùng lời nói khıêυ khí©h hoặc có người ghen ghét muốn gϊếŧ hắn, chỉ cần không cản trở mục đích của Phó Tuyết Chu thì hẳn cũng chẳng hơi đâu quan tâm. Dù là có đứng trước mặt sỉ nhục, xúc phạm thì Phó Tuyết Chu cũng sẽ không bởi vì thế mà gϊếŧ người.

Tất nhiên, Phó Tuyết Chu cũng chẳng phải tốt đẹp gì cho cam, hắn ta cũng sẽ thản nhiên nhìn người khác chết, và sẽ thản nhiên hy sinh mạng sống của thiểu số để cứu đại đa số. Sau khi ma quái sống lại, hắn đúng là một “người tốt” hiếm có ở trong thế giới này.

Cũng vì biểu hiện như vậy, Phó Tuyết Chu mới được gọi là “vị cứu tinh” trong ngày tận thế.

Vô số người đi theo hắn, vô số người tín nhiệm hắn, vô số người tôn sùng hắn.

Vô số người tin rằng Phó Tuyết Chu sẽ dẫn dắt họ chấm dứt nỗi sợ hãi kinh hoàng do sự hồi phục của quái vật mang lại.

Lâu Diên cũng từng là một trong ‘vô số’ những người đó.

Có lẽ chính vì tin tưởng sâu sắc vào người đàn ông đó, cho nên đến khi bị phản bội, bị lửa thiêu rụi, bị Phó Tuyết Chu hủy diệt thế giới, Lâu Diên mới cảm thấy căm hận và tuyệt vọng sâu sắc như vậy.

Không gϊếŧ người vô tội à? Đến cuối cùng còn chẳng phải chính hắn mới là kẻ gϊếŧ người nhiều nhất? Tại sao hắn lại cười sau khi huỷ hoại đi hết thảy như vậy? Lâu Diên vừa nghĩ vừa cảm thấy vô cùng nực cười, lại cảm thấy ớn lạnh cả người, Phó Tuyết Chu, Phó Tuyết Chu… Đúng là một kẻ giả nhân giả nghĩa.

Tại sao hắn lại có thể lừa dối người khác như thế.

Đoàn Trạch Ca hoàn toàn không biết gì cả, ngược lại kinh ngạc không thôi: “Không ngờ hắn lại rất có nguyên tắc.”

Lâu Diên trực tiếp xùy cười một tiếng, gật đầu nói: “Ở giai đoạn đầu, vẫn có thể tin tưởng được vào nguyên tắc của hắn một chút.”

Năm rưỡi chiều, hai người đã về đến nhà.

Trong nhà chỉ có Lộ Hảo Tu trong phòng khách đang xem TV, nhìn thấy hai người trở về, vẻ mặt nặng nề của Lộ Hảo Tu mới thả lỏng ra, vội vàng vẫy tay: “Lâu ca, Đoàn ca, mau tới đi, xảy ra chuyện rồi.”

Lâu Diên và Đoàn Trạch Ca liếc nhau, bước nhanh đến xem, trên TV đang phát một đoạn tin tức địa phương:

[Kính thưa quý vị khán giả, hôm nay chúng tôi vừa nhận được tin tức khẩn cấp từ thôn Liễu Thụ, thuộc thị trấn Đại Nham, thành phố Thành Giang. Theo báo cáo, tại khu vực này đã xảy ra sự cố ô nhiễm hóa chất nghiêm trọng, gây thương vong nghiêm trọng và hủy hoại môi trường.]

[Để đảm bảo sức khỏe và sự an toàn của mọi người, các cơ quan chức năng đã thực hiện các biện pháp khẩn cấp phong tỏa thôn Liễu Thụ, hiện nghiêm cấm bất kỳ nhân viên nào không thuộc lực lượng cứu hộ đến hiện trường xảy ra vụ việc… Đồng thời, các ban ngành liên quan đang nỗ lực làm việc để đảm bảo an toàn tính mạng và tài sản cho người dân. Kính mong mọi người giữ bình tĩnh, không đến hiện trường khi chưa được phép, cùng nhau duy trì sự ổn định và trật tự xã hội… Cảm ơn quý vị đã quan tâm theo dõi.]