Chương 12

“Ra vậy?”

Loại phản ứng bình thản này lại lập tức chọc Trần Tuyền bất mãn, hắn ta vênh váo tự đắc tiến đến gần sát Thẩm An, đưa tay kéo tay Thẩm An.

"Anh đang nghĩ gì vậy? Lén lút đăng ký vào học viện quân sự mà không đi đến trường thứ hai nơi em trai đang ở? Đi theo tôi, đừng nghĩ rằng trốn thoát là được tự do. Truong Phi Hi, đưa thiết bị liên lạc cho tôi! Thẩm An, anh phải nói chuyện với ba và anh trai..."

Trần Tuyền luôn như vậy, là đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà, khi mẹ qua đời hắn ta vẫn còn rất nhỏ, yếu ớt và hay ốm, luôn được gia đình chiều chuộng. Lời đồn bên ngoài cũng làm hắn ta đối xử tệ với Thẩm An.

Nhưng vì hắn ta là con ruột của mẹ Thẩm Chuẩn, nên cậu thường nhường nhịn hắn ta, mặc kệ luôn những thói quen hư hỏng của hắn ta.

Nhưng Thẩm An lùi lại một bước, bước nhẹ lên bậc thang, khiến Trần Tuyền đang định chộp lấy tay cậu thì bị hụt. Cảm giác bất ngờ khiến Trần Tuyền hoang mang, nhìn vào gương mặt Thẩm An. Cái cảm giác không thể chạm vào, khiến hắn ta hoang mang một lúc trước khi hắn ta kịp hiểu điều gì đã xảy ra.

Quý Thần bước lên một bước, thiếu niên rất cao, cao hơn Trần Tuyền khá nhiều, hắn lập tức chụp được cổ tay đối phương, trên tay hơi dùng lực, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi.

"Không thấy là cậu ấy không muốn nói chuyện với cậu à?

"Ssshhh..."

Thể chất của Trần Tuyền tất nhiên không thể so với Quý Thần. Hắn ta nhăn mày một chút, những người đi theo sau cũng đã tiến lên.

Mục Vân Bình và Kỳ Vũ bên cạnh bật cười, đứng thảnh thơi phía sau Thẩm An.

Chuyện này nghe như vấn đề gia đình của người khác, thường khó xử lý, nhưng khi nhắc đến Học viện quân sự Liên minh và Học viện Quân sự thứ hai bên cạnh, thì có nhiều điều để nói. Hai học viện quân sự cùng tồn tại trên tinh cầu chủ của Liên minh Long tộc, thường có nhiều xung đột hơn các trường khác, ngay cả các mối quan hệ gia đình trong hai trường cũng không giống nhau.

"Ý gì mà không đến Học viện quân sự thứ hai? Học viện Quân sự Liên minh tốt hơn nhiều so với Học viện thứ hai, hiểu chưa?”

"Bỏ tay ra!"

Trương Phi Hi bình tĩnh kéo tay Quý Thần.

"Các người có biết rằng cậu ấy là học trò của Hà Tập, một chuyên gia khắc năng lượng cao cấp không?"

"Tôi không quan tâm cậu ta là học trò của ai hết."

Quý Thần có sự ngang ngược và tàn bạo, khuôn mặt cũng rất đẹp, khi cười lại mang cảm giác bất cần và điên cuồng. Ánh mắt của hắn không che giấu sự lạnh lùng và tàn nhẫn, dường như không quan tâm đến việc mình có thể làm tổn thương người kia.

Cho đến khi ai đó từ phía sau vô thức kéo nhẹ vạt áo của hắn.

Giọng nói không mang chút vẻ sắc bén của học viên quân sự, nhẹ nhàng và thậm chí rất ngoan ngoãn.

"Đừng đánh nhau."

Ngay khi câu này được thốt ra, ba người của Học viện Quân sự Liên minh đều "chậc" một tiếng, quay sang nhìn Thẩm An.

Trong khi họ đang chiếm ưu thế về mặt khí thế, thì câu nói này khiến họ thấy mình không hợp lý trong việc ủng hộ Thẩm An.

Cậu thanh niên này không ổn rồi, không có khí thế gì, học viện quân sự lại có loại ngoan ngoãn và tội nghiệp như thế sao?

Lúc Quý Thần nhìn Thẩm An, chỉ thấy Thẩm An hơi cúi đầu, kéo góc áo hắn, trên mái tóc đen mềm mại có một lọn tóc nho nhỏ.

Ngoan như một con mèo nhỏ.

Trần Tuyền nhìn dáng vẻ này của Thẩm An, tâm trạng mới dịu xuống. Đây mới là Thẩm An mà hắn ta quen thuộc.

Bất kể là đồ chơi bị phá hỏng, bị cố tình xô ngã, hay khi hắn ta lớn lên và nhận ra rằng những điều này thực sự không phải là lỗi của Thẩm An, thái độ của hắn ta vẫn không thay đổi.

Mà Thẩm An luôn như vậy, im lặng và dịu dàng cúi đầu, chấp nhận mọi điều tốt và xấu.

Quý Thần thả tay và quay lại, chạm nhẹ vào cằm của Thẩm An nâng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt không có chút cảm xúc.

Thẩm An hoàn toàn không ngờ tới động tác này của đối phương, sửng sốt một chút, đôi mắt chớp chớp, đôi mắt màu hổ phách mới bắt đầu sáng lên, như thể mới thức tỉnh.

Là... đang đờ người ra sao?

Thẩm An lùi lại, giật cằm ra khỏi tay Quý Thần, sau đó quay sang nhìn Trần Tuyền với vẻ như vừa thắng được một hiệp.