Chương 14

Bỗng nhiên mọi thứ trở nên vô nghĩa.

Nhưng không sao cả, Thẩm An cúi đầu, bình tĩnh suy nghĩ.

Ngoài việc giấu trứng dị thú, cậu không cần giao tiếp nhiều với người khác.

Bốn năm không phải là dài, dù sao cậu đã sống qua hơn mười năm như thế.

Bị người ta gọi là "tiểu quái vật", thực ra cậu cũng không quan tâm đến ý kiến của người khác.

Ở sau lưng cậu, Trần Tuyền cứ như vậy ngơ ngác nhìn bóng lưng của Thẩm An đi xa, cho đến khi tiếng nói trầm trầm từ thiết bị liên lạc vang lên.

Trần Tuyền bừng tỉnh, bước vài bước rồi dừng lại, nói vào thiết bị liên lạc.

"Anh."

"Có chuyện gì vậy?"

Giọng nói từ đầu bên kia của điện thoại của Trần Kinh rất điềm tĩnh, kèm theo tiếng gió.

Người bên kia dường như đang trong quá trình huấn luyện.

“Tôi không đi nữa, các cậu về trước đi, tôi nói chuyện với anh trai tôi xong rồi về phòng thầy sau.”

Trần Tuyền che thiết bị liên lạc quay đầu nói với hai người vẫn đang chờ mình.

Số lượng nghệ nhân khắc tấm năng lượng vẫn còn rất ít ỏi, nhất là ở Liên minh Long tộc, Hà Tập là nghệ nhân khắc tấm năng lượng cao cấp, là đối tượng mấy trường quân đội đều tranh nhau giành giật lấy, tất nhiên cũng có văn phòng riêng của mình, dù sao trang bị tinh thần lực ở học viện quân sự còn có các loại cơ giáp vật phẩm đủ thứ, tấm năng lượng là một phần không thể thiếu, làm cách nào có thể để cho học sinh ở học viện quân sự có năng lượng bản rẻ hơn hiệu suất còn cao hơn vẫn là vấn đề mà học viện đang chú tâm đến.

Mọi người đều mong muốn học viên của mình sống sót trong cuộc chiến khốc liệt với dị thú.

Dựa trên điều này, học trò của ông là Trần Tuyền tất nhiên cũng được bảo vệ. Nhiều người xem Trần Tuyền như một phiên bản mới của Hà Tập vậy.

Nhìn hai người của Học viện Quân sự thứ hai bảo vệ hắn ta, có thể hình dung thái độ của những người khác.

Trần Tuyền nói nhanh và quay đi rất nhanh. Hai người chịu trách nhiệm bảo vệ hắn ta dừng lại một chút, nhìn hắn ta đi xa, rồi cau mày.

Bầu không khí vẫn rất căng thẳng.

Học viện Quân sự Liên minh và Học viện Quân sự thứ hai luôn như vậy.

Vì gần nhau, hai vòng kết nối, nhiều người quen biết nhau, nên so sánh là điều không thể tránh khỏi.

Câu nói của Kỳ Vũ vừa rồi, hai người kia vẫn nhớ trong đầu. Lúc này, nghe Trần Tuyền nói không cần đi theo, họ cùng nhau "chậc" một tiếng.

Nhưng họ không nhìn về phía ba người bạn cùng phòng của Thẩm An, chỉ là thái độ của Thẩm An khiến hai người cảm thấy như đã thắng một trận, với sự kiêu hãnh thể hiện trên khuôn mặt.

"Cậu ấy là cái gọi là "tiểu quái vật” từ nhà họ Trần phải không?"

"Có vẻ là vậy. Thật kỳ lạ, gia đình sắp có một nghệ nhân khắc năng lượng mà cậu ta lại bỏ nhà đi. Cậu định ở đây hay đi cùng Trần Tuyền? Tôi đi trước vậy."

Dù có ba người ở đây, hai người chỉ dám than phiền đôi chút, không dám nói nhiều.

Trương Phi Hi nhìn lướt qua hướng Thẩm An rời đi, rồi quay lưng bước đi.

Quý Thần khoanh tay, trên mặt không thể hiện cảm xúc, phát ra một tiếng hừ lạnh tản mạn, hắn không quan tâm đến sự đối đầu giữa học viện Quân sự Liên minh và học viện Quân sự thứ hai, chỉ không thích ai đó gây rối trước mặt mình mà thôi.

Đây cũng là một người không hòa hợp, chỉ phất tay một cái, cũng xoay người rời đi.

Chỉ còn lại Kỳ Vũ và Mục Vân Bình đứng tại chỗ nhìn nhau.

Họ đã có một nhận thức chung về Thẩm An.

Cậu là một cậu bé tội nghiệp.

Cả hai đều nghe rõ những gì người khác nói.

Kỳ Vũ nhướng mày.

Chỉ riêng cái danh hiệu “tiểu quái vật” này mà nói.

"Không phải chứ, ai còn suy nghĩ ngớ ngẩn như vậy, là người của thế kỷ trước à?" Kỳ Vũ vốn rất thẳng thắn, trông thì ngốc nghếch nhưng thực ra rất sắc bén, cười và nói: “Chỉ có mỗi màu mắt thôi, vậy mà họ gọi là tiểu quái vật, ôi trời, tôi thật sự muốn bổ cái đầu của họ ra để xem trong đầu họ có gì."

Cậu ấy tiếp tục nói.

"Màu mắt đẹp như vậy mà."

Kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp và có chút trẻ con, mái tóc đen mềm mại như lông thú.

Thực ra Kỳ Vũ không quá ưa thích cảm giác mềm mại này, nhưng người đứng lạnh lùng bên cạnh cậu ấy lại rất thích nó.