Chương 29

Nhưng giờ phút này Kỳ Vũ lén lút thành lập một nhóm tạm thời, kéo Mục Vân Bình và Quý Thần vào.

Nhưng lúc này, Kỳ Vũ lén lút lập một nhóm tạm thời khác, kéo Mục Vân Bình và Quý Thần vào.

Kỳ Vũ: Có ai cảm thấy Thẩm An hơi không hoà đồng không?

Quý Thần: …

Quý Thần rất muốn hỏi cậu ấy là “bộ cậu hòa đồng lắm hay gì?”

Nhưng Kỳ Vũ dường như không quan tâm lắm đến suy nghĩ của hai người kia, chỉ muốn nói ra suy nghĩ của mình.

Kỳ Vũ: Chúng ta phải tìm cơ hội thích hợp để cho Thẩm An hòa nhập với chúng ta!

Kỳ Vũ: Đợi khi nghỉ lễ xong, chúng ta đi câu cá nhé? Ở con sông nhỏ trong khuôn viên trường ấy, tôi thấy cá ở đó béo ú lắm.

Quý Thần có chút ấn tượng với con sông đó.

Dù sao thì hắn mới nhìn thấy nó vào buổi chiều.

Quý Thần: … Chẳng phải chỗ đó cấm câu cá sao?

Kỳ Vũ: Đây là câu cá, chỗ đó cấm bắt cá mà, không giống nhau đâu!

Mục Vân Bình: …

Mục Vân Bình: Đồ ngốc, tôi rời nhóm đây.

Mục Vân Bình rời đi rất dứt khoát.

Quý Thần cũng rời đi không chút luyến tiếc.

Chỉ còn Kỳ Vũ ở trên giường lăn qua lăn lại, khẽ nói một câu.

"Đề xuất của tôi không tốt sao? Cá ở Học viện Quân đội Liên Minh ngon lắm mà?"

Thẩm An không quá chú ý đến cuộc trò chuyện của các bạn cùng phòng, chỉ cảm thấy âm thanh bên ngoài ngày càng yếu đi.

Cậu mở mắt, chỉ có một chiếc đèn nhỏ không quá sáng, ánh sáng không chiếu qua rèm vào phòng ký túc xá.

Lúc này, Thẩm Tiểu Phong đã thức dậy, mở đôi mắt nhỏ tròn xoe, thân hình bé tẹo bằng bàn tay, đôi cánh nhỏ vỗ vỗ, trông như một quả cầu lông trắng mũm mĩm vậy.

Mặc dù giường ở học viện Quân đội Liên Minh tốt hơn rất nhiều so với những nhà trọ nhỏ, nhưng hôm nay có quá ít thời gian ở bên cạnh Thẩm An.

Thân hình mập của nó cố gắng thoát khỏi tấm đệm mềm mại.

Vẫn nhớ không được kêu, chỉ mở miệng màu vàng nhạt ra, rồi đôi chân nhỏ xíu màu vàng nhạt bò lẻ tẻ về phía trước, cuối cùng nhảy lên gối cạnh khuôn mặt của Thẩm An, cái đầu nhỏ chạm vào má Thẩm An.

Thẩm An đưa tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đầu Thẩm Tiểu Phong, đôi mắt cong lại, nở một nụ cười, sau đó dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy thân hình nhỏ bé của Thẩm Tiểu Phong.

Những gì Thẩm An có được quá ít.

Tất cả đều là nhà họ Trần cho, nhà họ Trần lại không quá chào đón và thích cậu. Thẩm An biết điều đó.

Vì vậy, khi rời đi, cậu chỉ mang theo số tiền mà cậu kiếm được từ bãi phế thải, một số vật dụng do Thẩm Chuẩn để lại cho mình, bảng năng lượng và đá năng lượng mà nhà họ Trần sắp vứt bỏ, và ba quả trứng thú nhỏ mà cậu nhặt được.

Thẩm Tiểu Phong hài lòng cọ cọ vào lòng bàn tay Thẩm An, rất ngoan ngoãn.

Nó là một giống loài chim gió, khi chưa sinh ra nó là một quả trứng trắng, chỉ có khi đôi cánh vỗ thì gió mới mạnh hơn các loài chim khác. Ba quả trứng mà cậu nhặt được đều là những loài dị thú nhỏ, ngay cả khi trưởng thành cũng chỉ to bằng hai bàn tay chụm lại, nhưng dù vậy, vì mọi người sợ hãi dị thú, họ đã cắt đứt mọi thứ liên quan đến xã hội con người và dị thú rồi.

Những quả trứng dị thú nhỏ này, dù chỉ được đánh giá là có một chút rủi ro, cũng bị bỏ rơi.

Chúng bị trẻ em gọi là quái vật.

Cậu kiểm tra thêm hai quả trứng khác.

Thẩm An xoa đầu Thẩm Tiểu Phong, nó vẫn còn là một con non, chơi một lúc đã mệt nên cậu đưa Thẩm Tiểu Phong về chỗ nghỉ, bảo nó ngoan ngoãn ngủ đi.

Cậu thì thầm nói.

"Ngủ ngoan nhé."

“Không sao đâu.”

Cậu cũng là một trong những "tiểu quái vật" như người ta nói, nên cậu không sợ.

*

Sáng sớm là bị tiếng chuông dồn dập đánh thức.

Khi Thẩm An và ba người khác chạy ra khỏi ký túc xá đến điểm tập hợp.

Các giáo viên của các lớp đã đứng ở điểm tập hợp của lớp mình.

Thẩm An chú ý thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn về phía điểm tập hợp của lớp mình.

Chỉ vì ở điểm tập hợp của họ có hai người đứng.

Ngoài giáo viên chủ nhiệm của lớp, Hồng Long Xích Mạc với mái tóc đỏ và đôi mắt đỏ, còn có một người khác nữa.