Chương 3

Hơn 20 năm trước, một sự kiện biến động từ trường đột ngột khiến nhiều loài dị thú tàn bạo xuất hiện từ khắp mọi nơi trên thế giới giữa các vì sao (tinh tế), các loài dị thú gốc của thế giới này cũng sinh ra biến dị, một số quần thể trở nên hung dữ, tạo nên hiện tượng gọi là "gấp không gian", cuộc nổi loạn của dị thú bắt đầu.

Những dị thú này đã chiếm lĩnh hơn nửa lãnh thổ của các tinh hệ, văn hóa bắt đầu suy tàn. Cuối cùng, các chủng tộc trường sinh dẫn đầu bởi Long tộc đã thành lập Liên minh Long tộc, trong khi con người dưới sự dẫn dắt của những người mạnh mẽ về tinh thần thành lập Đế quốc tinh tế, vẫn còn hơn một nửa các khu vực sinh sống không thể giành lại được, từ đó sủng vật dị thú từng được ưa chuộng thậm chí được buôn lậu vì lợi nhuận đã trở thành nỗi sợ hãi. Chúng bị tập trung tiêu hủy và cấm nuôi dưỡng.

Thẩm An hiểu rõ sự nguy hiểm của dị thú, ban đầu khi gặp những quả trứng này, cậu định rời đi. Nhưng lúc đó vỏ trứng của Thẩm Tiểu Phong sắp nở, phát ra cảm giác buồn bã, như là đang cầu xin đừng bỏ lại nó, như thể nó biết rằng mình dù có nở thành công, cũng sẽ không sống sót nổi, sự cô đơn tuyệt vọng như bị cả thế giới bỏ rơi. Điều đó làm Thẩm An nhớ đến bản thân mình.

Cậu nhớ mình được nhà họ Trần nhận nuôi từ lúc mới có khả năng nhận biết, nghe nói năm đầu tiên khi đến nhà Trần, cậu như một đứa trẻ khờ khạo, từ khi chủ mẫu của nhà họ Trần là Thẩm Chuẩn qua đời, những thành viên khác trong nhà vốn không thích cậu giờ không còn giấu giếm nữa mà tỏ ra ghét ra mặt, nhà họ Trần có chút địa vị trên hành tinh đó, dẫn đến việc cậu không có bạn bè, thường bị chê bai chế nhạo, nhưng phần lớn thời gian mọi người chỉ phớt lờ cậu.

Những tin đồn lan ra sau lưng cậu vì màu mắt kỳ lạ của cậu — có người nói cậu là con riêng của gia chủ nhà họ Trần là Trần Vân Thiên với một người phụ nữ không phải là con người sinh ra, bảo cậu không phải là một con người bình thường, lại có người nói cậu là con ngoài giá thú của ông nội Trần, sau khi mang về, Trần Vân Thiên chỉ có thể miễn cưỡng nhận nuôi, qua nhiều lời đồn đại, sau khi ông nội Trần qua đời, cũng không ai trong nhà họ Trần hiểu rõ chuyện này, mọi người đều nhìn cậu với sự khinh bỉ, hay gọi cậu là "tiểu quái vật”.

Cậu không phải tiểu quái vật...

Thẩm An đậy giỏ lại ủ ấm cho Thẩm Tiểu Phong và hai quả trứng khác, vết thương trên vai không dễ xử lý, cậu tạm thời không quan tâm đến nó, ngồi co gối dựa vào góc tường, nhớ lại cảm giác được bàn tay dịu dàng của mẹ Thẩm Chuẩn vỗ nhẹ sau lưng.

Cậu đã trưởng thành rồi, sắp trở thành thanh niên rồi, không được khóc, ngay cả khi ở trong góc kín đáo nhất cũng không được.

Thẩm An dụng mu bàn tay quẹt nhẹ lên khóe mắt đang nóng lên, gương mặt thiếu niên có chút lạnh lùng, nhưng trông cũng khá là dễ thương.

Nếu có thể, cậu hy vọng mình chỉ là đứa con của mẹ Thẩm Chuẩn.

Tuy nhiên, lần chạy trốn khỏi nhà họ Trần này của cậu, cậu cũng đã báo đáp xong ơn dưỡng dục rồi, hiện tại cậu chỉ là Thẩm An, không liên quan gì đến nhà họ Trần nữa.

Thẩm An bình tĩnh lại, lấy một tờ tinh tệ từ trong túi ra, rút ra một tấm giơ cao lên, ngắm nhìn ánh sáng phản chiếu qua tờ tiền, đặc biệt với phần chống tiền giả lấp lánh như một viên ngọc quý vậy.

Thẩm An chớp đôi mắt đẹp nhìn tờ ting tệ của Liên minh, càng ngắm càng thích

Lấp lánh thật.

Thẩm An không biết đôi mắt mình cũng đang lấp lánh.

Cuối cùng Thẩm An ôm tờ tinh tệ vào lòng, không kiềm chế nổi lăn một vòng trên giường.

Cậu rất thích tiền.

Thẩm An ngồi dậy, cẩn thận đếm lại số tiền kiếm được hôm nay, rồi hướng mắt nhìn sang đống năng lượng thô và bảng kim loại trên bàn, nở nụ cười nhạt.

Với sự phát triển của thời đại tinh tế, việc sử dụng tinh thần lực càng ngày càng nhiều, không chỉ trong vũ khí tinh thần lực và cơ giáp mà còn trong một nghề hiếm hoi mới xuất hiện, là nghề “khắc bảng năng lượng”, nghề này đòi hỏi kỹ năng điều khiển tinh thần lực cực cao và cần phải có chút tài năng. Họ có thể dùng năng lượng thô và bảng kim loại đặc biệt để khắc ra bảng năng lượng.