Chương 7

“Không sao.”

Cậu nhanh chóng nói rồi lui ra sau mấy bước.

Là người thấp nhất trong phòng, mọi người xung quanh đều tạo ra áp lực, ba đôi mắt đổ dồn vào cậu.

Thẩm An hít sâu một hơi, ngẩng đầu.

"Tôi không sao, tôi chọn giường bên trong, được không?"

Vóc dáng của Quý Thần cao hơn Thẩm An một cái đầu, nhìn tay mình bị hất ra, hắn nhướng mày, sau đó nở nụ cười, thân thiện đưa tay chuẩn bị nhận lấy túi xách trong tay Thẩm An, cũng nhẹ nhàng nói.

"Tất nhiên là được rồi.”

Trong túi xách của Thẩm An còn chứa Thẩm Tiểu Phong và hai quả trứng kia, chỉ trong một đoạn thời gian ngắn ngủi này, Quý Thần gần như đã chạm hết các điểm nhạy cảm của Thẩm An, khiến cậu cảm thấy rùng mình, buộc phải lùi lại.

Cậu rút tay lại quá đột ngột, hai lần phản ứng mạnh mẽ với Quý Thần, khiến bầu không khí trong phòng trở nên hơi căng thẳng.

"Không cần đâu, tôi tự làm được."

Thẩm An cúi đầu, ôm túi đồ nhanh chóng tiến đến giường bên trong, cất đồ vào tủ quần áo, sau đó ôm túi chứa Thẩm Tiểu Phong và hai quả trứng dị thú chui vào giường trong rèm che của giường.

Giống như một con động vật nhỏ hốt hoảng chạy trốn, đôi mắt đẹp của cậu lướt qua ánh mắt của Quý Thần, vẫn còn sự hoảng loạn trong đó.

Quý Thần nghiêng đầu liếʍ răng chó của mình, cười khẩy qua loa, nhìn về phía Thẩm An với vẻ hờ hững.

Không lẽ thấy mình đánh nhau nên cậu ấy sợ sao?

Nếu cậu ta nhát gan như vậy, tại sao lại chọn học ở trường quân sự nhỉ?

Bên trong rèm, Thẩm An hít sâu một hơi, lấy hai quả trứng ra, giấu chúng vào góc của giường rồi dùng chăn che lại, lại bê Thẩm Tiểu Phong ra, đầu ngón tay để ở bên môi, ý bảo nó không được kêu.

Tình hình hiện tại hơi đáng sợ.

Hai người kia thì không sao, nhưng cái người tên Quý Thần đó, với khả năng chiến đấu xuất sắc và áp lực mạnh mẽ, có thể thấy tinh thần lực của hắn cũng không thấp. Đó là kiểu người sẽ thu hút sự chú ý ở bất cứ đâu, hoàn toàn trái ngược với ý định giữ một thái độ thấp của Thẩm An.

Nhưng cậu không có lựa chọn nào khác ngoài việc giữ Thẩm Tiểu Phong và hai quả trứng bên cạnh mình. Cậu chỉ muốn lặng lẽ vượt qua thời gian ở trường quân sự, tiết kiệm tiền mua một ngôi nhà nhỏ, làm việc ở bộ phận hậu cần vài năm, rồi vui vẻ giải ngũ trở thành một công dân Liên minh bình thường.

Sao mục tiêu này lại khó tới như vậy?

Thẩm An rùng mình, gãi đầu, cuối cùng làm động tác cắt cổ rất nghiêm túc.

Thẩm Tiểu Phong cũng lắc cánh theo, ngẩng đầu nhìn Thẩm An.

Thẩm An ngồi khoanh chân, vai vừa bị Quý Thần bóp đau, sau đó lại vô thức gãi gãi lưng.

“Nhóc con à, đáng sợ lắm đó.”

“Nếu để lộ bí mật, cả bốn người chúng ta đều sẽ chết.”

Thẩm Tiểu Phong với cái chân nhỏ màu vàng nhạt chùng xuống, ngồi bẹp trên giường.

Cũng vô cùng nghiêm túc.

Nhưng... tạm gác sự nghiêm túc sang một bên, Thẩm Tiểu Phong không thể nhịn được nữa, vỗ cánh một lần, rồi há miệng nhỏ màu vàng nhạt, cố gắng không kêu to, như là đang muốn nói: Ba, con đói rồi.

Thẩm An nhìn biểu hiện đòi ăn Thẩm Tiểu Phong, lấy một ít thức ăn đã chuẩn bị sẵn trong túi và đút vào miệng của Thẩm Tiểu Phong để tạm thời dỗ dành nó. Sau đó, cậu đặt nó cùng với hai quả trứng dị thú khác.

Cậu lo lắng nhìn con non đang kêu đòi ăn và hai quả trứng sắp nở, rồi lấy ra một tờ tinh tệ từ chiếc nút không gian.

Long tộc rất thích những thứ lấp lánh, vì vậy loại tinh tệ phổ biến của Liên minh Long tộc được thiết kế theo thẩm mỹ của chúng, rất sáng và đẹp. Ngay cả trong bóng tối, tờ tiền vẫn phát ra ánh sáng nhẹ, khiến Thẩm An không thể rời mắt.

Gương mặt trắng mịn của cậu có những đường nét mềm mại dưới ánh sáng mờ của rèm, cậu nhìn vào tờ tinh tệ với đôi mắt rực sáng, không muốn rời, nhưng cuối cùng cũng đưa tay xoa bụng.

Cậu đành phải đau lòng mà chấp nhận thực tế.

Cậu cũng đang đói.

Vừa lúc đó, có bóng người di chuyển bên ngoài rèm, giọng của Kỳ Vũ vang lên, âm điệu cao hơn một chút so với các cậu thiếu niên khác, mang theo sự vui vẻ không giới hạn.

“Thẩm An, đến giờ ăn trưa rồi, cậu có muốn đi cùng bọn tôi để làm thẻ ăn và ăn trưa không? Chúng ta cùng là bạn cùng phòng mà."