Chương 9

Sau khi không gian gấp lại, vùng sinh sống của con người bị dị thú chèn ép, còn dị thú thì hung hãn, có một số loài còn sở hữu năng lực đặc biệt. Tại những khu vực bị gấp khúc nghiêm trọng, dị thú xuất hiện liên tục, khiến giá cả rau củ và thịt tăng lên không ngừng. Tuy nhiên, do sự tràn lan của dị thú, giá thịt dị thú vốn rất đắt nay lại giảm bớt, giúp Thẩm An không cảm thấy quá chật vật.

Nhưng liền Thẩm An trong túi mấy cái kia, cũng chống đỡ không được quá lâu.

Mặc dù học sinh ở học viện phải ở nội trú, nhưng cứ mỗi hai tuần được nghỉ một ngày. Thẩm An đã tìm được nơi có thể bán các tấm năng lượng do mình chế tạo, nên cậu nghĩ rằng mọi thứ sẽ không quá khó khăn.

Thẩm An cẩn thận tính toán, không muốn nhưng vẫn phải rút vài tờ tinh tệ ra để làm thẻ ăn.

Cậu cẩn thận tính toán, cung ba người bạn cùng phòng mua một bịch dinh dưỡng, cắn mở túi và bắt đầu uống.

Uống vài ngụm, Thẩm An mở to mắt, có chút ngạc nhiên nhìn vào túi dinh dưỡng một lúc lâu.

Vị cam, chua ngọt tươi mát, uống rất ngon.

Không hổ danh là tinh cầu chủ, ngay cả đồ uống dinh dưỡng cũng ngon hơn nhiều so với những nơi xa xôi.

Những bịch dinh dưỡng này cơ bản có thể thay thế một bữa ăn, cung cấp đầy đủ dinh dưỡng và cảm giác no. Nhưng vì quá chú trọng vào việc thay thế thức ăn, trước khi dị thú nổi loạn, đồ uống dinh dưỡng phát triển rất chậm, nên hương vị không phải là điểm mạnh.

Tuy nhiên, sau khi môi trường sống bị thu hẹp, ngành dinh dưỡng phát triển nhanh chóng, đồ uống ở tinh cầu chủ của Liên minh Long tộc là loại ngon nhất mà Thẩm An từng uống.

Giá rẻ, số lượng nhiều, vị ngon.

Rất tốt.

Thẩm An lại cắn bịch dinh dưỡng, cảm thấy lạc quan hơn về cuộc sống trong tương lai.

Bốn người không ngồi trong căn tin, sau khi làm xong mọi thủ tục, họ chọn ngồi bên ngoài vì trời đẹp, nhìn những người khác đang tập luyện.

Thẩm An ngồi thấp nhất, như thể sợ nóng, cậu chọn một góc và ngồi xuống.

Trên mặt cậu không thể hiện nhiều cảm xúc.

Cậu chỉ cầm bịch dinh dưỡng lên xem xét, rồi híp mắt một chút, sau đó lại đưa vào miệng uống tiếp.

Ba người kia hoặc dựa vào tường, hoặc ngồi trên xà tập luyện, đều đang uống túi dinh dưỡng và nhìn chằm chằm Thẩm An

"Có phải là chỉ tôi thấy kỳ lạ không?"

Kỳ Vũ nhỏ giọng nói với Mục Vân Bình bên cạnh.

Tất cả mọi người đều là bạn cùng lứa tuổi, họ đều là học sinh của học viện quân sự.

"Sao tôi cảm thấy cậu ấy như một con mèo bông ấy?"

Uống túi dinh dưỡng mà quý giá đến vậy, khiến người ta đều muốn xoa đầu cậu một cái.

Ừm, ý nghĩ này có hơi kỳ quặc.

Tiếng ồn từ khu vực đối diện là những học sinh lớp trên đang tập luyện, vừa đủ để che giấu giọng nói của Kỳ Vũ.

Thẩm An cách hơi xa không nghe thấy, ngược lại Quý Thần nghiêng đầu nhìn sang.

Mục Vân Bình cũng nhìn chằm chằm thêm vài lần, cuối cùng thu lại ánh mắt và không nói gì, chỉ cắn mở túi dinh dưỡng, uống cạn trong vài ngụm, rồi vo túi lại thành một quả bóng nhỏ, ném vào sau gáy của Kỳ Vũ.

Túi dinh dưỡng nảy hai lần rồi rơi xuống đất, một con robot dọn dẹp lập tức trượt đến, màn hình điện tử trên ngực nó nhấp nháy, như thể đang khiển trách.

Rè rè!

Kỳ Vũ hít một hơi dài, gương mặt thay đổi nhiều lần. Bịch dinh dưỡng ném vào đầu thì không đau, nhưng bị một con robot nhỏ này trách móc thì hơi quá đáng.

Cậu ấy đang nghĩ: "Đồ AI ngốc này, bộ đếch nhìn thấy ai là người ném rác à?! Đừng có trách mắng người khác một cách bừa bãi như thế chứ!"

"Đã nói rồi, nghĩ trước khi nói dùm đi."

Mục Vân Bình nhảy xuống từ vị trí cao, đứng thăng bằng một cách nhẹ nhàng, rồi cúi đầu nhìn vào thiết bị liên lạc.

Ở học viện quân sự, các thiết bị liên lạc cũ đều bị thu lại, trong trường chỉ được dùng thiết bị liên lạc nội bộ dành cho học sinh của học viện, nhằm tạo thuận lợi cho việc kết nối với hệ thống điểm số và tín dụng của trường.

Bên trong còn kết nối với diễn đàn nội bộ của học viện.

Mỗi học viện quân sự đều có diễn đàn nội bộ riêng, cùng với một diễn đàn lớn hơn. Diễn đàn lớn thường tràn ngập những cuộc tranh luận, thách đấu giữa bảy học viện quân sự của Liên minh, đôi khi có cả người ngoài đến xem và tham gia náo nhiệt.