Chương 55: Kẹo hoa gạo

Ánh nắng ấm áp của ngày đông, miễn cưỡng chiếu vào trên người hai nàng, hơi ấm.

Từ con đường này đến huyện học kỳ thực cũng không xa. Nguyệt Nha Nhi vốn định thuê một người, trước tiên thu lại xiêm y với mấy thứ đồ mới mua này đưa về rồi lại đi đến cửa huyện học đi đón Miễn ca.

Nhưng Liễu Kiến Thanh lại nói: “Tội gì phái phiền toái như vậy, trái phải hắn kiểu gì cũng có ngươi chăm sóc, ta làm sao lại phải khổ sở đứng chờ khiến người khó chịu. Ta mang theo đồ đạc ngồi kiệu về trước, ngươi đợi lát nữa thì tự quay về.”

Nàng nói xong, thật sự mang theo đồ đạc tự mình đi về.

Cửa huyện học có một cây đào lớn, không biết là trồng từ năm nào, to như cái cột đình, tản ra bóng cây lớn. Nguyệt Nha Nhi đứng dưới gốc cây này. Nhàn rỗi tẻ nhạt, liền ngửa đầu đếm một chút, xem trên cây đào có bao nhiêu cái lá.

Người đứng một mình, ánh nắng theo sau.

Ngô Miễn vừa xuất hiện ở cửa lớn huyện nha, liền thấy một bức họa như vậy.

Ở bên phải hắn, một người cùng trường mặc áo bào màu đỏ mận thấy hắn bỗng nhiên ngây người, chỉ si ngốc nhìn phía trước, không khỏi cũng nhìn theo ánh mắt của hắn. Chờ đến khi nhìn thấy người dưới gốc cây, cùng trường mặc áo mận đỏ cười nói: “Ngươi hôm nay đúng là được mở rộng tầm mắt rồi, còn biết ngắm mỹ nhân.”

Vị cùng trường đứng bên trái này, là bạn cũ cùng đọc sách với Ngô Miễn ở phòng sách của Đường Khả Lũ. Vừa thấy là Nguyệt Nha Nhi, liền cười nói: “Chớ nói nhảm, đó là vị hôn thê của hắn.”

“Chính là tiểu nương tử bình thường hay đưa điểm tâm cho ngươi?” Y phục màu mận cùng trường sáng mắt lên, xô đẩy Ngô Miễn, thúc hắn đi qua chào hỏi: “Ngươi nhanh đi qua đi. Nếu nàng tới đón ngươi, nói không chừng cũng sẽ mang theo ít điểm tâm mới đấy.”

“Ta thấy ngươi rõ ràng là nhớ điểm tâm lần trước ăn của người ta.” Bằng hữu cũ kia cười nói.

Lúc Ngô Miễn ở huyện học đọc sách, Nguyệt Nha Nhi thường sai người đưa tới một ít điểm tâm nhỏ, đủ loại kiểu dáng, không thiếu gì cả. Ví dụ như bánh định thắng, cũng có xương sườn rán, không câu nệ Hạnh Hoa quán có bán hay không, chỉ cần Nguyệt Nha Nhi cảm thấy mùi vị tốt, liền gọi người đưa cho hắn một chút. Chạy qua lại nhiều, đến mức phòng gác cổng của huyện học cũng nhớ kỹ, vừa nhìn có người nhấc theo hai cái hộp đựng thức ăn lại đây, liền chạy đi gọi Ngô Miễn.

Những điểm tâm này, đều là Nguyệt Nha Nhi tự mình làm, mùi vị không có lời nào để nói.

Lại cứ có đồng học ngửi thấy hương vị liền tụ tập lại đây, bỏ mặt mũi muốn ăn một cái. Người ta đều tiến đến trước mặt, Ngô Miễn không cho cũng không được. Huống hồ Nguyệt Nha Nhi đưa tới điểm tâm, mỗi dạng số lượng đều rất đủ, Ngô Miễn thậm chí một người ăn không hết, không thể làm gì khác hơn là chia một ít cho cùng trường ăn.

Sau khi một người cùng trường ăn, liền chạy tới thứ hai; thứ hai ăn xong lại chạy tới người thứ ba. Cứ như vậy, một truyền mười mười truyền một trăm, dần dần, hầu như gần phân nửa người huyện học đều biết, Hạnh Hoa quán Tiêu lão bản là vị hôn thê của Ngô Miễn.

Một ít bạn cùng lứa tuổi nhìn ở phần điểm tâm, thường thích tìm Ngô Miễn chơi. Sau một năm đọc sách này, đến cả bản thân Ngô Miễn cũng không rõ, vì sao hắn lại kết bạn với nhiều người cùng trường như vậy. Rõ ràng khi bắt đầu, lúc hắn đọc sách ở chỗ Đường Khả Lũ, cũng không có mấy người bằng hữu.

Ba người bọn họ ở đây cãi nhau, cùng trường bên cạnh cũng không biết đang nói cái gì, nói nhao nhao ồn ào.

Nguyệt Nha Nhi bên dưới cây nghe thấy động tĩnh, nhấc mắt nhìn về phía cửa lớn huyện học.

Mới tan học, trong cửa huyện học còn có mấy tú tài đi ra. Trong nhiều người như vậy, Nguyệt Nha Nhi tìm một chút đã trông thấy Ngô Miễn.

Hắn hôm nay mặc một bộ màu trắng lan sam, phong thái như hạc, khiến cho người nhìn đến động lòng.

Nguyệt Nha Nhi lấy lại bình tĩnh, đi về phía hắn.

“Tan học rồi.”

“Ừm, để ngươi đợi lâu.”

Y phục màu mận cùng trường ho khan một tiếng, tràn đầy ý ám chỉ.

Ngô Miễn giới thiệu với Nguyệt Nha Nhi : “Đây là Trình Gia Chí, vị này là…”

“Ta biết.” Nguyệt Nha Nhi nói: “Là Lôi Khánh, ngày công bố ấy, đến Hạnh Hoa quán ăn cơm với mọi người.”

Lôi Khánh cười lên: “Ta nghĩ Tiêu cô nương cũng không quên được, hôm đấy ta còn hất đất lên người Đường tiên sinh, hắn đuổi theo đánh ta hai vòng đây!”

Hàn huyên qua đi, Trình Gia Chí cùng Lôi Khánh không nói lời nào, cũng đi lại, chỉ đầy mắt chờ mong nhìn Nguyệt Nha Nhi.

Ngô Miễn hắng giọng một cái: “Cái kia… ngươi hôm nay không mang điểm tâm?”

Nguyệt Nha Nhi lúc lại đây đi tay không, chưa thấy nàng nhấc theo hộp cơm.

“Ngươi phải tin tưởng, bất kể lúc nào, ta cũng sẽ mang theo đồ ăn.” Nguyệt Nha Nhi run run lên tay áo của nàng, lấy từ bên trong ra một bọc kẹo hoa gạo, một bao mứt hoa quả, một bao bánh quế đường trắng.



Muốn nói tới tỳ bà tụ thật sự rất thực dụng, tay áo lớn, ống tay hẹp, có thể nhét rất nhiều đồ bên trong. Xiêm y mới làm của Nguyệt Nha Nhi, hầu như tất cả đều là tỳ bà tụ. Hôm nay trước khi ra ngoài, Nguyệt Nha Nhi thậm chí còn muốn nhét vào một ấm trà nhỏ, may mà bị Liễu Kiến Thanh ngăn lại.

Ba người thiếu niên trơ mắt nhìn Nguyệt Nha Nhi là một tiểu cô nương từ trong tay áo tỳ bà tụ móc ra nhiều đồ ăn như thế, trợn mắt ngoác mồm.

“Này… Tỳ bà tụ còn có thể dùng như vậy?” Trình Gia Chí lẩm bẩm nói.

Ngô Miễn lại giơ lên khóe miệng, cứ như vậy nhận lấy bọc giấy dầu: “Nàng luôn luôn thông minh.”

Trình Gia Chí cùng Lôi Khánh trao đổi ánh mắt với nhau, tiểu tử này không cứu được.

Bên trong mấy thứ điểm tâm này, bị ăn hết trước là kẹo hoa gạo.

Sau khi tạo hình kẹo hoa gạo, bên trong viên gạo màu trắng có một ít tiêu đen, là bỏ viên gạo vào chảo rán khiến cho màu sắc càng thấm đậm. Rất giòn, có thể không tốn sức chút nào bẻ xuống một miếng nhỏ ăn. Thời gian nghiền ngẫm, mềm ra trong miệng, rất thơm ngọt. Ăn xong, còn có một loại dư vị, đó là mùi thơm ngát độc nhất vô nhị của gạo.

Một bao kẹo hoa gạo, Ngô Miễn tổng cộng chỉ ăn một viên, còn lại, đưa hết cho Trình Gia Chí cùng Lôi Khánh bọn họ cướp ăn.

Chờ ăn xong, hai người này mới phản ứng được, có chút ngại ngùng.

“Lần sau nhất định mời các ngươi đến nhà ta ăn tịch.” Trình Gia Chí sờ sờ đầu, cười nói.

“Ta cũng muốn đi.” Lôi Khánh vội vàng nói: “Hắn tự mình nói nha, chúng ta đều đi. Miễn ca nhi, ngươi nhớ lúc trước ta nói với ngươi chứ. Nhà bọn họ có một cái thuyền riêng, có thể ở trên thuyền câu cá trực tiếp luộc ăn, nghe nói mùi vị cực kỳ tốt.”

Trình Gia Chí cười vỗ một cái bờ vai của hắn: “Ta mời bọn họ ăn, ngươi lại chạy tới chiếm tiện nghi.”

Mấy người nói giỡn một trận. Làm một lễ nhỏ với nhau, từng người đi tìm người hầu của mình.

Ngô Miễn lúc này mới có thời gian, cùng Nguyệt Nha Nhi lẳng lặng mà ở một lúc.

Hắn từ trong ống tay áo lấy ra một hộp sơn đen khảm trai nhỏ, đưa cho Nguyệt Nha Nhi: “Ngươi lấy trang điểm đi.”

Là một hộp phấn to như trứng vịt, nhẵn nhụi trắng nõn, mang theo một mùi hương hoa nhài nhàn nhạt. Trình huynh có người nhà từ Dương Châu trở về, sớm đến đọc sách, hỏi cần mang những thứ gì. Ngô Miễn nghe nói xong, cố ý nhờ hắn mang một hộp phấn trứng vịt đến.

Lúc trước nghe cùng trường nói chuyện phiếm, Ngô Miễn nghe xong. Nói là bột nước Dương Châu Yên Chi dùng rất tốt, đến cả nương nương trong cung cũng thích dùng. Hắn khi đó liền lưu tâm.

Chỉ là không biết, nàng có thích hay không?

Nguyệt Nha Nhi dùng lòng bàn tay quệt một vệt phấn nhỏ, xoa trên lòng bàn tay. Chỉ thấy son phấn này cực kỳ nhẵn nhụi, xoa trên da thịt, cũng không thấy bị lộ, chỉ hiện ra một loại cảm giác bao phủ mềm mại, càng khiến cho da nàng trắng nõn thêm một chút.

“Đa tạ, ta rất thích.” Nguyệt Nha Nhi mừng rỡ nhấc mắt nhìn hắn.

Trái tim vẫn đang treo lơ lửng của Ngô Miễn cuối cùng cũng hạ xuống, hời hợt nói: “Ngươi với ta, cần gì phải nói cảm ơn.”

Hai người bước chậm rãi trên đường, yên lặng nhìn phồn hoa.

Thỉnh thoảng nghe thấy hai tiếng pháo hoa, tiếng người huyên náo.

Đi tới hẻm Hạnh Hoa, Nguyệt Nha Nhi nói với hắn. Đúng rồi. Ngày mai Hạnh Hoa quán chúng ta. Sẽ làm họp hằng năm, ngươi cùng Ngô bá bá cũng đến đi.

Họp hằng năm là cái gì?

Nàng hình như có rất nhiều ý tưởng kỳ diệu, Ngô Miễn nghĩ thầm, mỉm cười gật đầu:

“Ta nhất định sẽ đến.”

Ngày mai, Hạnh Hoa quán chỉ có buổi sáng là kinh doanh, buổi chiều thì lại chuyên môn dùng để mở họp hằng năm.

Bùi phụ cũng thu được thϊếp mời. Dù sao hắn cũng được nhàn rỗi, liền dẫn Tiểu Bùi cùng đi về hướng hẻm Hạnh Hoa hạng.

Còn chưa tới đây, rất xa liền nhìn thấy một cây cầu nhỏ trước hẻm Hạnh Hoa, một cái rất đền thờ bằng trúc rất lớn, còn đốt nên màu đỏ rất lớn, hướng ra phía ngoài treo đèn l*иg cao cao lơ lửng, tràn đầy ý mừng năm mới.



“Phụ thân, trên này còn có thải len!” Tiểu Bùi kinh hỉ gọi đến.

Cũng thật là, chỉ thấy hai bên cột được treo hoa cùng với vải trắng, đủ mọi màu sắc, giống như mở ra một cửa hàng nhuộm. Mới nhìn còn tưởng là hoa thật, tựa như bên trong mùa xuân.

Bọn họ đi qua đền thờ, thì có người làm việc ở Hạnh Hoa quán bê một khay hoa tới đón. Sau khi kiểm tra thiệp mời, liền bảo bọn họ mỗi người chọn một đóa hoa, cài ở trên vạt áo.

Mới đi vào Hạnh Hoa quán, đã ngửi thấy một trận hương thơm của hoa mai, hóa ra cây hoa mai vàng trong sân đang nở.

Bóng người qua lại dưới cây hoa mai, xem ra người nhận được thiệp mời cũng không ít.

Bùi phụ phóng tầm mắt nhìn, liền nhìn thấy mấy người cũng giống như hắn tham gia chuyển nhượng kinh doanh, sau khi hàn huyên với nhau, liền dựa theo chỉ dẫn của bồi bàn, đồng thời ngồi ở trên một cái bàn.

Bọn họ đến vẫn tính là sớm, bởi vậy chỗ ngồi cũng đặc biệt gần trung tâm. Chỉ thấy trước cửa trăng tròn trên đài, chồng một món đồ gì đó như một ngọn núi nhỏ, dùng một miếng vải đỏ để che, nhìn không rõ.

Tiêu lão bản này vẫn luôn thích làm việc công bố. Bùi phụ nói thầm trong lòng, nhưng hắn cũng thừa nhận, trong lòng hắn lúc này cũng ngứa ngáy lên.

Đồ vật che khuất dưới vai đỏ sẽ là gì chứ?

Là đồ ăn mới sao?

Chờ đến khi khách ngồi vào chỗ của mình, Nguyệt Nha Nhi cũng một thân trang phục, đi ra.

Nàng ngược lại cũng không phí lời, chỉ là ngắn gọn cảm tạ một hồi các vị ở đây đã trợ giúp Hạnh Hoa quán, sau đó trực tiếp gọi hỏa kế mang món ăn.

Phương pháp mang món ăn hôm nay có chút đặc biệt. Cũng không phải là bê từng đĩa từng đĩa lên, mà là dùng xe có bánh nhỏ đẩy từng tầng từng tầng, bỏ xung quanh bàn. Chỉ thấy bên trong bày đủ loại điểm tâm nhỏ, thịt tươi rau dưa… Rực rỡ muôn màu. Khiến người suýt chút nữa nhìn hoa mắt.

Sau khi những xe nhỏ này để xong, bọn tiểu nhị lại nâng lên đến từng khẩu từng nồi đồng, bên trong có đĩa canh loãng.

Tất cả cùng đồng thời chuẩn bị đầy đủ hết, bọn tiểu nhị cũng ngồi xuống ở bên ngoài. Bùi phụ giờ mới hiểu được, hóa ra bọn họ cũng ăn cùng lúc.

Nguyệt Nha Nhi đứng trước đài, cười tươi tắn nói: “Ta trước kia từng hứa hẹn qua, chư vị ở Hạnh Hoa quán làm việc, ta nhất định sẽ chia hoa hồng. Bây giờ đã đến cuối năm, là lúc nên thực hiện lời hẹn.”

Nàng yên lặng một chút, tầm mắt mọi người hướng tại đây, mà hậu chiêu vừa ra, cấp tốc đem vải đỏ nhấc lên.

Khách ngồi gần, không khỏi hít một hơi khí lạnh trần thấp.

Vậy mà lại là một ngọn núi nhỏ do bạc nén xếp thành!

Người đang ngồi, hoàn toàn đem thân thể nghiêng về phía trước.

Tiên sinh phòng thu chi trình lên một quyển giấy đỏ mép vàng, tay ngũ tẩu nâng trước một bàn giấy hồng.

Nguyệt Nha Nhi đọc một cái tên, liền phát một lần tiền.

Luận công trả thưởng, thẳng thắn sáng tỏ.

Mọi người ở đây nhìn đến mắt đều nóng, hận không thể ở đây làm việc từ lúc Hạnh Hoa quán khai trương, cứ như vậy, bây giờ cũng có thể lĩnh bạc.

Trao thưởng xong cho Lỗ Đại Nữu, Liễu Kiến Thanh chờ người nhận bạc nén xong, Nguyệt Nha Nhi mang ngũ tẩu đi phân phát hồng bao.

Mỗi người cũng có thể lấy một cái.

Bùi phụ cầm một cái, mở ra xem, là hai viên bạc hình hạt dưa.

Người gia nhập chuyển nhượng kinh doanh với hắn cũng ngó lại nhìn: “Ha, vận may của ngươi thật tốt.”

Hóa ra trong hồng bao của những người khác, đại đa số là tiền đồng.

Mặc dù nói chỉ là hai viên bạc hạt dưa, Bùi phụ cũng không để vào mắt, nhưng tham gia một lần họp hàng năm này, lo lắng lúc trước khi tham gia chuyển nhượng kinh doanh này của hắn cũng bỏ ra khỏi đầu.

Đi theo Tiêu lão bản làm việc, nhất định có thể phát tài!