Chương 1: Không thể tưởng được

Tháng tư ở nhân gian hoa thơm ngào ngạt, từng đóa hoa đào ở chùa trên núi bắt đầu nở rộ.

Ở thành phố rộng lớn và sầm uất này, quán ăn nhỏ ở ngã ba đường vành đai hai và vành đai ba lại không thu hút cho lắm. Nhưng Viên Châu đang ở trong phòng mờ tối cũng không có ý định suy nghĩ những việc này.

" Ai" ngồi trên chiếc ghế duy nhất không bị hư hao hay gãy chân, Viên Châu thở dài nhìn quanh căn phòng nhỏ, suy nghĩ miên man.

Đây là thứ duy nhất mà cha mẹ Viên Châu lưu lại ngoài năm vạn phí tang lễ.

Một nơi trong khu phố tạp hóa, một của hàng nhỏ hai lầu trước tòa cao ốc văn phòng, tầng trên lúc đầu là nơi ở ấm áp của một nhà ba người, tầng dưới dùng để kinh doanh quán mì nhỏ.

Nhưng kể từ khi cha mẹ bất ngờ qua đời vì tai nạn giao thông ba năm trước, hắn liền không xuống quán ăn ở tần dưới nữa, bình thường đi ra ngoài đều đi cửa sau.

Hiện tại trong quán đầy bụi bặm, còn có một đống bàn ghế bừa bộn và bát đũa vô tình bị đập bể, lầu hai cũng không khá hơn là bao, ngoại trừ nơi bình thường hay sinh hoạt, những chỗ khác ba năm trước như thế nào thì bây giờ vẫn như thế ấy.

Không ngờ rằng thông báo bán nhà đăng hai năm trước, bây giờ mới có người muốn mua.

Viên Châu đứng lên nhìn xung quanh một một lượt cuối cùng, trên gương mặt thành thục hiện lên sự đau thương và tiếc nuối, như là muốn đem quán mì lộn xộn này ghi nhớ vào lòng.

Nhưng mà vẻ mặt này còn chưa tới ba giây, cũng không biết là giẫm lên cái gì mà một tiếng "rầm" vang lên, Viên Châu liền ngã xuống nền gạch tráng men cứng rắn phía dưới, kèm theo tro bụi bay lên.

"Ai da, mặt mình." Viên Châu vừa nghiến răng chịu đựng đứng lên vừa lấy tay xoa má trái.

"Mày chờ đó, ngày mai sẽ có người thu thập mày." Viên Chậu vội vã đứng lên thì cảm thấy mặt không còn đau nữa.

Hắn vỗ vỗ bụi đất trên người rồi lầm bầm với gian nhà cũ nát một câu, thở dài trong lòng, cũng không nói thêm gì nữa.

Đi qua phòng khách đầy bừa bộn, thông thạo đi đến nơi trước đây là phòng bếp, kế bên cửa sau có một cầu thang chật hẹp bí ẩn chỉ đủ cho một người lên.

Đi lên cầu thang, mặt Viên Châu không chút thay đổi, tay xoa xoa nơi vừa mới ngã đau.

Cầu thang không dài, chỉ có tám bậc, đi hai, ba bước đã đến lầu hai.

Lầu hai có ánh sáng tốt hơn lầu một rất nhiều.

Cạnh cầu thang là tủ giày màu tráng sữa giờ đã bám đầy bụi, ở tầng thứ nhất có hai đôi giày da trông đã cũ, còn tầng hai lại đặt mấy đôi giày nữ kiểu dáng lỗi thời, tầng thứ ba tốt hơn nhiều, có giày thể thao màu trắng như tuyết và đôi giày da thoải mái với kiểu dáng độc đáo mới lạ.

Viên Châu cũng không để ý đến bụi trên tủ giày, trực tiếp cởi dép, chân trần bước vào phòng.

Lầu hai nhỏ chia làm ba gian phòng, trong đó có hai gian san sát nhau, cũng không chật chội, bên trái cánh cửa màu trắng treo chữ "Phúc", bên phải là chữ “Mở cửa gặp hỷ”, nhưng màu sắc đã ngả màu vì cũng đã vài năm, cuối cùng là căn phòng cửa gỗ màu vàng ở cuối bên phải.

"Cạch" một tiếng động chói tai phát ra.

Mở cánh cửa bên phải treo dòng chữ "Mở cửa gặp hỷ" ra xem, trong phòng và mặt đất chứa đầy quần áo bẩn, ngăn tủ cạnh giường mở ra một nửa, quần áo bên trong chất đống tùy ý, trên cái tủ đầu giường đặt một cái máy tính xách tay màu đen, màn hình nhấp nháy cho thấy vẫn đang hoạt động.

Cả căn phòng chỉ có chiếc giường đôi là ngăn nắp nhất, chăn bông được gấp ngay ngắn, gối đầu cũng được xếp gọn gàng.

Nhìn bụi bặm dính trên người với vẻ chán ghét, Viên Châu từ tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo đi tắm, cũng không có đóng cửa lại mà đi thẳng đến cánh cửa gỗ màu vàng.

Sau khi cất quần áo, đầu tiên hắn rửa mặt ở bồn rửa tay, cái gương đối diện với bồn rửa tay hiện ra một khuôn mặt thành thục, trạc ngoài ba mươi, đôi mắt thâm thúy mê hoặc, cùng với sự chín chắn và điềm tĩnh, khiến cho khuôn mặt vốn bình thường thêm sức hấp dẫn của hình tượng soái ca đại thúc đang được ưa thích hiện nay.

Trên tay Viên Châu có một số vết bỏng không rõ ràng và một ít vết cắt trên ngón tay. Ngón tay khoonh được đẹp cho lắm nhưng đường cong cơ bắp của cánh tay lại rất đẹp, những chỗ khác thì bình thường.

Mặc dù hắn từng muốn tập phát triển cơ bụng để cua gái nhưng sau ba tháng luyện tập, nhìn xuống bụng vẫn y nguyên, không có đường cong cơ bắp nào nên dần dần cũng bỏ.

Sau khi tắm rửa trở về phòng, điện thoại đúng lúc rung lên tiếng "Ong ong", hắn lau tay, mở ra tin nhắn của sếp Vương, trên đó chỉ có một câu: "Viên Châu, tôi đã tuyển được người rồi, ngày mai cậu không cần tới, giữa tháng này tiền lương sẽ đúng hạn chuyển vào thẻ của cậu. "

Hắn thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng đã từ chức được nửa tháng, nhưng ông chủ nói cần đi theo thủ tục bình thường, chỉ cần tuyển được người là có thể rời đi, mà Viên Châu đã sớm muốn rời khỏi nơi đau lòng này mà ra ngoài đi dạo.

Nhìn thoáng qua bức ảnh đặt trên bàn, Viên Châu cảm thấy thoải mái một chút, nhưng khi nghĩ đến khách đến xem nhà ngày mai lại có chút phiền não.

Nói cho cùng, dù sao cha mẹ hắn đối với quán ăn nhỏ này đặt rất nhiều tâm huyết, họ còn nói sau này nếu hắn không thành công thì có thể kế thừa quán mì này, nhưng từ khi cha mẹ qua đời, hắn chưa bao giờ mở cửa bán một lần, và bây giờ hắn còn cho thuê lại. Viên Châu cảm thấy hơi khó chịu, đưa tay đẩy ảnh chụp dịch ra xa một chút.

Hắn nằm trên giường nhìn bầu trời hơi tối ngoài cửa sổ, nhắm mắt không suy nghĩ nữa, dường như đang tính ngủ luôn.

"Tích tích, kiểm tra đo lường tinh thần của ký chủ ổn định, thích hợp trói buộc, bắt đầu trói buộc, trói buộc kết thúc."

Một âm thanh điện tử không thể giải thích được đột nhiên vang lên trong đầu, Viên Châu mở mắt ra, nét mặt vẫn không thay đổi nhưng trong mắt lại rất kinh ngạc.

"Hệ thống?” Viên Châu không khỏi thì thào nói.

“Ký chủ, tôi ở đây.” Một giọng nói điện tử nghiêm túc và lạnh lùng đáp lại trong đầu Viên Châu.

“Hả?” Hắn có chút mờ mịt.

“Đây là cái quái gì vậy?” Viên Châu nhìn đồ đạc quanh phòng, cố gắng tìm nơi phát ra âm thanh hay điều gì đó khác với ngày hôm qua.

Dĩ nhiên, cuối cùng ngoài hộp đồ ăn thừa buổi trưa đang ngoan ngoãn nằm trong thùng rác thì trong phòng cũng không có thêm vật gì nữa.

"Ký chủ không cần tìm nữa, hệ thống được trói định ở cái gáy của cậu......" Ở thời điểm giọng nói điện tử vừa nói tới cái gáy, Viên Châu liền nhanh như chớp vươn tay sờ sau đầu. cẩn thận sờ soạng vài lần cũng không thấy chỗ đó có thêm cái gì, liền mục ngứa cũng không có.

Nhưng giọng nói trongn trẻo nhưng lạnh lùng của âm thanh điện tử vẫn còn tiếp tục: "Dù cậu có lấy mắt thường, kính hiển vi hay bất kỳ phương pháp nào cũng không thể thấy tôi được đâu, bổn hệ thống là Trù Thần hệ thống, tình trạng của ký chủ rất thích hợp, bắt đầu mở khóa nhiệm vụ đầu tiên."

“Chờ đã, chờ đã, hệ thống gì?” Viên Châu thấy tìm kiếm không có kết quả, liền bình tĩnh ngồi trở lại giường hỏi.

“Trù Thần hệ thống, để tránh lãng phí năng lượng, bổn hệ thống sẽ đem lời giải thích hiện ra trong đầu ký chủ dưới dạng văn bản, chỉ cần tập trung là có thể xem.” Giọng nói điện tử trong trẻo nhưng lạnh lùng nói xong liền hoàn toàn biến mất.

Chú thích: Bổn hệ thống đến từ một thiên hà mà cậu không biết. Tôi được tiến sĩ A nổi tiếng phát minh để con người có thể hưởng thụ tinh thần cao cấp hơn. Vào hai nghìn năm trăm năm trước tôi bị lưu lạc ở địa vầu và đồng hành với mười vị ký chủ, vì thế cậu là ký chủ thứ mười một của tôi.

Mục tiêu: Hệ thống sẽ giúp cậu nấu được các món ăn Trung Quốc và phương Tây, đồng thời trở thành Trù Thần đầu tiên trên thế giới.

Ký chủ: Viên Châu (dân tộc: Hán)

Giới tính: Nam

Tuổi: 24

Thể lực: C (Điểm tổng hợp về tốc độ phản ứng thần kinh, sức mạnh, khả năng phối hợp, độ nhạy, v.v.)

Thiên phú trù nghệ: Không xác định

Kỹ năng: Không có

Đạo cụ: Không có

Hệ thống Trù Thần cho điểm: Tay mơ

(Cậu là một tay mơ trong giới đầu bếp, Cậu đã học được cách làm cơm chiên trứng sau hai năm nấu ăn chưa?)

【 Nhiệm vụ 】. . . . . .