Chương 3: Dọn dẹp

Sau khi đọc kỹ bảng giao diện không quá phức tạp ba lần, Viên Châu cân nhắc trong lòng, hắn nhìn màn đêm ngoài cửa sổ thủy tinh, sau đó liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại đang hiện 20:49.

Mặc dù đã muộn như vậy, nhưng Viên Châu vẫn không ngăn được sự hưng phấn trong lòng mà bắt đầu suy nghĩ về nhiệm vụ.

"Sở hữu một quán ăn riêng, và bây giờ cửa tiệm ở tầng dưới là của mình, bất kể là trên pháp luật hay trọng hiện thực, nhưng tại sao trạng thái nhiệm vụ vẫn là chưa hoàn thành." Viên Châu vừa tự hỏi vừa gõ ngón tay lên tủ đầu giường.

Lẽ nào vì không có treo bảng hiệu, vẫn là do chưa mở cửa khai trương?

Thấy hệ thống vẫn không phản ứng, Viên Châu trực tiếp hỏi: "Phải đạt được những tiêu chí nào thì mới có được một quán ăn riêng?"

Hệ thống hiện chữ: "Một quán ăn có thể hoạt động buôn bán mới là quán ăn của ký chủ "

Theo cách này, Viên Châu mới hiểu được tiêu chuẩn nhiệm vụ, đứng dậy bắt lục lọi trong tủ quần áo.

Hắn lấy ra một bộ đồ rồi nhìn, sau đó nhét lại vào, lại lấy ra một bộ khác, sau khi tìm kiếm vài phút, cuối cùng tìm được một bộ đồ chuyên môn dùng để quét dọn.

Cầm quần áo, Viên Châu sửng sờ một hồi.

Quần áo có màu tím chống ố, chất liệu cotton tinh khiết mặc vào rất thoải mái và dễ giặt, nhìn qua chỉ là một chiếc áo thun bình thường nhưng trên áo có dòng chữ "Circle Noodle Shop".

Chiếc áo này cha mẹ hắn lúc còn sống thường mặc đi làm vào mùa hè, chính là lúc ăn tết cả nhà đi ra ngoài du lịch, tại một quầy hàng áo thun mua rồi nhờ người ta in lên.

Đến nỗi hai cái áo nọ của cha mẹ đã bị Viên Châu thiêu đốt rồi chôn cất ở nghĩa trang.

Hai ba bước thay xong quần áo, Viên Châu nghĩ một chút rồi lấy một chiếc mũ lưỡi trai đội lên đầu, từ trong phòng tắm lấy ra một cái khăn lau mặt, đi dép lê xuống lầu.

"Bang"

Ấn công tắc trên bức tường đầy bụi bặm, mấy chiếc đèn phát ra ánh sáng rực rỡ.

Tầng một vẫn là một mớ hỗn độn như cũ, thậm chí dấu vết của vết ngã sấp xuống hồi nãy vẫn còn đó, cái bóng rõ nét đặc biệt dễ thấy trên nền gạch tráng men màu vàng.

Cả tầng lầu là 30 mét vuông, nhà bếp được ngăn cách với đại sảnh có chỗ ra vào rộng một mét đối diện ngay với cửa ra vào, trong sảnh có sáu chiếc bàn dài màu đỏ, một bàn kê bốn cái ghế dựa, chỉ là hiện tại nó cũng không ở vị trí ban đầu vì bị Viên Châu lúc tâm trạng sụp đổ đập ngã trái ngã phải.

"Két"

Viên Châu tự mình đẩy mấy cái bàn đều phát ra tiếng động khó chịu, thậm chí có một cái ngã "rầm" xuống .

“Xem ra mấy thứ này không dùng được nữa.” Viên Châu vừa lắc đầu vừa kiểm tra cái ghế.

Phát hiện quả nhiên chỉ có chiếc ghế mình từng ngồi còn xem như tốt, chỉ là vừa bị quăng ngã nên giờ cũng hơi lung lay, hắn quyết định thay đổi toàn bộ bàn ghế một lần nữa.

Giấy dán trên tường cũng bị tróc ra, trong phòng bếp đều là đồ vật mà quán mì từng dùng, một cái bếp gas hai lò, còn có một cái nồi nấu mì inox bằng điện, cũng không biết còn dùng được không nhưng hắn không có dự định sử dụng nó, suy cho cùng bản thân hắn không biết cách dùng và cũng không muốn khai trương tiệm mì.

Màn đêm buông xuống, những vì sao sáng nhấp nháy trên bầu trời.

Vào lúc chín giờ tối, đủ loại âm thanh "lốp bốp" phát ra từ quán mì có diện tích hình tròn, thỉnh thoảng sẽ có người qua đường kỳ quái liếc nhìn một cái, âm thành này bắt nguồn từ một cửa tiệm ngay cả bảng hiệu cũng không.

Ba tiếng rưỡi sau, Viên Châu trên người toàn bụi bẩn, mặt mũi bẩn thỉu, mạng nhện giăng trên mũ, khăn mặt trên tay đã không còn nhìn thấy màu sắc ban đầu, bàn chân lộ ra ngoài dép lê cũng dính đầy bụi đen.

Với tạo hình này, đứng ở lối lên cầu thang với nụ cười mãn nguyện trên môi, tiền thuê người dọn dẹp đã tiết kiệm được rồi.

Nhìn đại sảnh và nhà bếp sạch sẽ bên ngoài, nếu bỏ qua đủ loại rác rưởi chất đống ở cửa, cửa tiệm nhỏ này đã bắt đầu có chút khang trang hơn.

Ném chiếc khăn lông trắng đã không còn nguyên màu sắc "bang" vào thùng rác.

"Ôi, cái eo già của mình."

Sau khi lười biếng duỗi thắt lưng, Viên Châu chạy lên lầu, việc đầu tiên là vào nhà vệ sinh rửa mặt, trên người dơ nhu này hắn cơ bản là không dám vào phòng.

Nửa giờ sau.

Nước trên tóc chảy xuống, Viên Châu ngồi trên ghế, rút ra một tờ giấy bắt đầu ghi lại những việc cần làm vào ngày mai.

Một tay chậm rãi gõ lên bàn, tay còn lại nghiêm túc viết ...

Thu xếp xong chuyện của ngày mai, mặc kệ tóc vẫn chưa khô, hắn nằm xuống giường bắt đầu ngủ, cũng không đắp chăn mà đi yêu đương với Chu tiểu thư.

Buổi sáng tháng tư ở Thành Đô, thời tiết vừa phải, không quá nóng cũng không quá lạnh, là thời điểm thích hợp để ngủ.

Đột nhiên tỉnh giấc, chuyện đầu tiên sau khi thức dậy là gì, đương nhiên là mở mắt, nhưng Viên Châu hiển nhiên không làm như vậy.

Hắn vẫn nhắm mắt từ từ đi đến nhà vệ, sau khi giải phóng xong hắn liền trở lại "phanh" một tiếng ngã xuống giường tiếp tục ngủ, đương nhiên cả quá trình đều không mở mắt ra.

Còn chưa có nằm trên giường đủ một phút, Viên Châu bất thình lình mở mắt ra, sau lưng giống như dán một cái lò xo, nhảy dựng lên: "Hệ thống!"

Hệ thống không trả lời.

Đợi đến khi nhìn thấy tình trạng nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành trong đầu, Viên Chau mới khẳng định được đây không phải là mơ.

Viên Châu tâm trạng vui vẻ bắt đầu rửa măt chuẩn bị hoàn thành nhiệm vụ tối hôm qua.

Đứng trước cửa chính, hít một hơi thật sâu rồi dùng sức mở cánh cửa, âm thanh này khiến Đồng lão bản ở tiệm giặt quần áo bên cạnh bị cả kinh.

"Hả, là Viên Châu à, cháu mở cửa đi ra ngoài?"

Cửa tiệm của Đồng lão bản có sinh ý tốt nhất trên con phố này, rốt cuộc bây giờ ai cũng có hai bộ quần áo đẹp.

Họ nếu không tiện giặt sẽ đem đồ đến tiệm giặt khô. Lúc này bà hơi ngạc nhiên khi thấy Viên Châu mở cửa chính. Dù gì thì sau khi cánh cửa bị đóng lại ba năm trước thì đến giờ nó vẫn chưa được mở ra, đây chính là lần đầu tiên a.

“Dì Đồng, chào buổi sáng.” Viên Châu đang hài lòng nhìn thành quả tối qua của mình thì bị giọng nói của bà ấy cắt ngang.

"Này... cháu đang dọn dẹp quán ăn sao? Chuẩn bị mở chưa hả? Vậy thì lúc đó bác sẽ đến nếm thử món mà cháu làm." Đồng lão bản bước ra khỏi tiệm mình, nhìn đống rác cạnh cửa và sàn nhà sạch sẽ, ân cần hỏi han.

“Vâng, vậy cháu cám ơn dì Đồng. Đúng rồi, người thu gom rác vẫn đến mỗi ngày chứ ạ?” Viên Châu nghĩ trong đó vẫn còn rất nhiều sắt vụn, có thể tái sử dụng.

Dù sao mở lại cửa hàng nếu mua đồ này nọ sẽ rất tốn kém, ngoài năm vạn tệ chưa được đυ.ng tới thì hắn không còn khoản tiết kiệm nào khác, đống đồ đó nếu có thể tái sử dụng thì mình cũng đỡ phải đi vứt rác.

"Còn, còn đến chứ, cháu muốn bán đống đồ này sao? Người ta còn một lát nữa mới đến, khi nào người ta tới dì sẽ gọi cháu." Đồng lão bản nhiệt tình nói.

“Vậy làm phiền dì Đồng giúp cháu, cháu đi trước tìm người sửa lại giấy dán tường và phòng bếp.” Viên Châu cảm kích cười, nói một câu sau đó mới đóng cửa rời đi.

……

"Lão bản, tiền quần áo bao nhiêu vậy?"

Đồng lão bản còn đang cảm khái thấy có sinh ý, lập tức trả lời đi về cửa hàng của mình.

Viên Châu đã llâu không đi bộ trên con phố này nên hắn vừa đi vừa quan sát, trên phố có rất nhiều người xa lạ trước kia chưa từng gặp, còn có một số ngôi nhà đang được sửa sang, chủ nhà cũng thay đổi thành người khác.

Chỉ còn lại có chính hắn và cửa tiệm của dì Đồng kế bên, một cửa hàng ngũ kim và một cửa hàng đồ chơi.

"A, cửa hàng ngũ kim..." Viên Châu nghĩ một chút liền đi vào cửa hàng ngũ kim.

*Cửa hàng ngữ kim là cửa hàng thường sửa dụng cụ điện nước

“Triệu lão bản, ông có ở nhà không?” Viên Châu bước vào cửa hàng.

Bên trong cửa hàng ngũ kim không có gì thay đổi, mọi thứ vẫn ở đó như cũ, như thể chúng chưa bị di chuyển.