Chương 10: Lão sư (2)

Sau khi ăn tối xong, Liên Hoa cũng không về phòng, nàng ngồi ở băng ghế trước phòng, đây là buổi tối đầu tiên của Liên Hoa ở Mục quốc.

Không phải ở khách điếm hay trạm dịch, mà là ở chỗ của một quan viên địa phương. Một mình Liên Hoa ở một khu nhà, dù không lớn nhưng nàng vẫn có thể đi vài vòng.

Nàng không biết đến nơi này lại khổ cực như vậy, không phải ngồi xe ngựa lung lay lắc lư, thì cũng ở trong một căn phòng đơn sơ trống hoắc, mỗi ngày mỗi đêm liên tục lặp lại, giống như một nhà tù.

Liên Hoa ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, không khí có chút khô, dùng sức hít vào có cảm giác như cắt trúng khí quản.

“Cô nương xinh đẹp, ta có thể ngồi cạnh nàng không?” Một người nói tiếng Mục hỏi.

Nàng nghiêng đầu, thấy đôi mắt Tháp Lập sáng như những ánh sao trên bầu trời, nàng nở nụ cười, dùng tiếng Mục đáp lại: “Lão sư, mời ngồi.”

Liên Hoa cầm quyển bút ký tiếng Mục bên cạnh, mỗi ngày đều học một câu mới, làm cho nàng bớt đi những suy nghĩ vướng bận.

Học suốt nửa tháng, tốc độ tiến bộ của Liên Hoa cực kì chậm, có khi nàng nghe lén binh sĩ Mục quốc nói chuyện, lại không hiểu một câu nào, khiến nàng không khỏi cảm thấy nản lòng thoái chí.

Cũng không phải nàng không tiến bộ, mà là Tháp Lập vốn không phải là một lão sư giỏi. lúc dạy nàng, nghĩ cái gì thì nói cái đó, có khi nói chuyện luyên thuyên suốt một đêm không hề dạy gì hết.

Mắt thấy Sa Đô càng lúc càng gần, kỳ gả cũng sát ngay trước mặt, Liên Hoa có chút nóng vội, nàng trách cứ Tháp Lập: “Hôm nay đừng kể chuyện lung tung nữa, mau dạy ta đọc số đi.”

Tháp Lập miễn cưỡng ngồi xuống: “Hôm qua không phải nghe kể chuyện rất vui sao?”

“Vậy cũng không được, còn nửa tháng nữa là đến Sa Đô rồi, mà ta chỉ mới biết đếm đến 10 thôi.”

Chuyện thần thoại của Mục quốc rất hay, Tháp Lập kể từ chuyện lập quốc xa xưa, Khai quốc vương là một con chim ưng, trải qua nhiều lôi kiếp, lấy được ngọc trấn quốc, thống nhất ngũ đại gia tộc tứ phương trở thành Mục quốc như ngày nay.

Tháp Lập không phải là lão sư giỏi, nhưng kể chuyện hết sức hay, mỗi lần kể đều khiến Liên Hoa nghe say mê đến quên thời gian.

“Phải không? Nhưng hôm qua ta lại nhớ thêm một câu chuyện nữa.” Tháp Lập cong khóe môi, cảm thấy nhất định nàng sẽ mắc câu.

Liên Hoa ôm chặt bút ký trong lòng, kiên quyết lắc đầu. “Hôm nay ta muốn học.”

“Là chuyện về vương phi của Khai quốc vương.” Hắn vờ như không nghe thấy lời cự tuyệt của nàng, tiếp tục nói: “Khai quốc Vương sau khi trải qua lôi kiếp biến về nguyên dạng, thành một con chim ưng không bay được, được Vương phi nhìn thấy nên đưa về chăm sóc…."

Câu chuyện bắt đầu, Liên Hoa không kịp kêu dừng lại, đã bị hắn kéo vào. Câu chuyện kể rất dài, sao trời dần bớt sáng, gió đêm có chút thấm vào người, Tháp Lập đang nói nửa chừng thì dừng lại.

“Sau đó thì sao?” Liên Hoa không kìm được lòng kéo tay áo hắn. “Vương phi có tìm được thần dược không?”

“Được.” Tháp Lập trả lời, đồng thời lấy áo choàng trong tay mình khoác thêm cho nàng: “Vu nữ chỉ đường cho nàng, ở đỉnh núi cao nhất phương Bắc, có một cây Hoa Doanh thảo, cũng chính là thuốc dẫn….”

Liên Hoa muộn màng phát hiện hai người dựa nhau quá gần, muốn lui về sau nhưng hắn lại đang giúp nàng buộc dây trước ngực, miệng vẫn kể chuyện: “Hòa doanh thảo 10 năm mới nở một lần, được một con sói xám canh giữ…”

Sau khi cột chặt dây, vì áo khoác quá dài, che khuất đôi chân nàng, hắn cầm đường chỉ vai chỉnh lại một chút, nhưng cũng không khá hơn, chỉ thấy mặt càng lúc càng nhỏ, hai má càng hồng, không biết là gió thổi mạnh hay vì thẹn thùng, nàng nhẹ giọng:

“Cảm ơn.”

Sau khi ‘gói kĩ’ nàng rồi, hắn lui về sau, giữ khoảng cách lễ phép, tiếp tục mở miệng kể chuyện.