Chương 4: Mất ngủ (1)

Bên này, Nam Hoa cắt đất nghị hòa, bên kia cũng bàn xong chuyện hòa thân. Liên Hoa bắt tay làm giá ý cho bản thân, mà khi giá ý còn chưa làm xong, Vương Cố Thành đã về đến kinh thành.

Ngày khải hoàn hồi kinh đó, các trà lâu hai bên đường đã được đặt kín chỗ trước nửa tháng, muôn người đổ xô ra đường để tận mắt nhìn thấy tướng mạo của vị tướng quân trẻ tuổi.

Liên Hoa ở trong phòng đọc thoại bản nhưng lòng thấp thỏm không yên, nghe thấy động tĩnh phía ngoài, nàng buông sách quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy Miểu Lưu vào đây.

Miểu Lưu còn đang thở hổn hển, Liên Hoa đã ra hiệu cho nàng ngồi xuống trước, đẩy một chén nước đến trước mặt nói: “Nghỉ ngơi một chút đã.”

Miểu Lưu vội vàng uống một ngụm nước, lập tức nói: “Vương tướng quân cưỡi ngựa vào thành, nhìn rất có tinh thần, không có giống bị thương.”

“Vậy là tốt rồi.” Liên Hoa nhẹ giọng nói: “Không có sao, trở về được là tốt.”

Miểu Lưu có chút bất mãn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tốt cái gì mà tốt, tên tướng quân kia còn không biết tiểu thư vì hắn làm ra chuyện gì đâu.”

“Miểu Lưu!” Trân Thời quát khẽ không cho nàng nói tiếp.

Liên Hoa lại không thấy như vậy, lúc nàng hạ quyết tâm đã sớm biết kết quả sẽ thế này. Không ngoài dự định, cũng không hối hận, chỉ cần Vương Cố Thành bình an trở về, thì tâm tình treo cao của nàng suốt mấy ngày qua mới có thể yên ổn trở lại.

Từ lúc hắn bắt đầu ra chiến trường, nàng luôn trằn trọc khó ngủ, nhiều lần mơ thấy hắn đều là ác mộng, mỗi lần đều nghe truyền về tin hắn đã tử trận.

Được rồi, ổn rồi, rốt cuộc hắn cũng đã trở về, đại khái là đêm nay nàng có thể ngủ một đêm ngon giấc rồi.

Liên Hoa ngủ dậy, tinh thần sảng khoái hẳn, lúc soi gương có cảm giác quầng thâm dưới mắt mình như phai nhạt đi không ít, nên nàng không dùng phấn che đi, ngược lại dọa cho nhị gia Thượng Tiêu Cẩm sợ mất vía.

“Mắt muội làm sao vậy, bị mẫu thân đánh hả?”

“Đâu có nghiêm trọng vậy chứ…” Nàng xoa xoa quầng mắt, nhưng lại không làm nó đỡ hơn.

Thượng Tiêu Cẩm đưa cho Liên Hoa mấy thanh đậu phộng đường, nàng cắn nghe kêu răng rắc, giống hệt một đứa trẻ. Thượng Tiêu Cẩm lắc đầu, nói: “Thánh chỉ hạ xuống, sai Vương Cố Thành tiễn muội đi xuất giá.”

Tiếng nhai kẹo của Liên Hoa dừng lại, nàng ngạc nhiên nhìn Thượng Tiêu Cẩm, “Tại sao?”

Hắn nhún vai, Liên Hoa lại hỏi: “Vậy huynh ấy có chịu không?”

“Thì phải đáp ứng chứ sao…” Thượng Tiêu Cẩm muốn nói lại thôi, thấy Liên Hoa tò mò nhìn mình, nhưng hắn vẫn không thể nói ra phần cuối: “Được rồi, tốt xấu gì muội cũng phải gả đến Mục quốc, đừng nghĩ ngợi mấy chuyện phiền lòng này.”

Không có được câu trả lời, Liên Hoa cũng không thèm để ý, nàng cũng không biết mình nên có phản ứng thế nào, cũng không rõ muốn Vương Cố Thành sẽ cảm thấy ra sao.

Hắn biết nàng vì hắn mà đi hòa thân không? Sao hắn có thể nghĩ đến chứ!

Năm Thượng Liên Hoa 7 tuổi, bị người hãm hại đẩy ngã vào trong hồ nước ở Ngự hoa viên, may mắn được Vương Cố Thành cứu một mạng, Vương Cố Thành là trưởng tôn Kiến quốc Đại tướng quân, hai người môn đăng hộ đối, thanh mai trúc mã.

Liên Hoa vẫn cho là, hay tất cả trên dưới phủ Thân vương đều cho là, hai người họ sẽ sớm ngày thuận lý thành chương, về cùng một nhà.

Nhưng trên đời này vốn cũng không có cái gì thuận lý thành chương, chỉ có muốn hay không muốn mà thôi.

Liên Hoa lén lút ra cửa, tìm đến phủ Kiến quốc tướng quân.

Vương Cố Doanh đang vô tư nằm sấp trên giường xem binh thư, nhìn thấy Liên Hoa lại không hề ngạc nhiên: “A, vào đây.” Còn tự nhiên hơn so với thấy nha hoàn nhà mình.