Chương 7: Sứ giả (2)

Đại khái là có thêm một người, tâm tình Liên Hoa cũng thoải mái hơn chút.

Lúc này, hạ nhân mới lục đυ.c bước vào bày thiện. Mặc dù Tháp Lập là người lạ, nhưng so với Vương Cố Thành mà nói, Liên Hoa tình nguyện nói chuyện với Tháp Lập hơn. Nàng nhân cơ hội đổi đề tài: “Tiếng Thượng của sứ giả đây rất tốt.”

Tháp Lập vui vẻ cười: “Ta học đã lâu rồi, nhưng cũng rất lâu rồi không dùng đến.”

“Liên Hoa không biết tiếng Mục, mong sứ giả chỉ giáo nhiều hơn.” Nàng vừa dứt lời đã thấy Tháp Lập nhìn thẳng vào mắt mình, nụ cười của hắn nở rộ hơn, đến mức có thể nhìn thấy chiếc răng khểnh.

“Được.”

Trước khi đi đến Mục quốc, ẩm thực ở phủ nhà Liên Hoa đã thay đổi một thời gian, vì muốn nàng nhanh thích ứng với cuộc sống ở Mục quốc, người nhà đã huấn luyện cho nàng ăn thịt dê. Sau khi ăn một tuần, Liên Hoa cảm thấy thật muốn khóc thét, cả người nàng đều là mùi thịt dê, thật không hiểu nổi sao người ở Mục quốc lại có thể chọn món nồng mùi này làm thức ăn chính.

Lần này vì có Tháp Lập, nên trên bàn cơm có một dĩa đùi thịt dê nướng, Liên Hoa chưa từng thấy món này, đùi dê nướng chín nóng hổi phát ra mùi hương thơm nồng, vốn Liên Hoa đã đói bụng, mùi thơm này càng kí©h thí©ɧ vị giác của nàng tiết ra nhiều nước bọt, khiến nàng không tự giác nhìn vào đùi dê.

Tháp Lập từ chối được tỳ nữ hầu hạ, rút một con dao găm bên hông ra, đốt trên ánh nến một chút, sau đó đích thân ra tay cắt thịt dê.

Hắn làm rất nhuần nhuyễn, con dao găm sắc bén như có thể chém được sắt, hắn cắt một miếng thịt lưng, bỏ vào chiếc dĩa trước mặt Liên Hoa: “Quận chúa, hãy thử một miếng đi.”

Trân Thời đứng phía sau biết Liên Hoa không thích ăn thịt dê, vừa định giúp nàng cản lại, lại nghe nàng nói lời cảm tạ.

“Vậy Liên Hoa không khách khí.”

Liên Hoa ăn một miếng nhỏ, thịt dê non vừa vào trong miệng lập tức tan ra, hoàn toàn không có mùi tanh, vị hơi cay, phần da hơi kí©h thí©ɧ vị giác, chỉ là Liên Hoa không quen ăn cay, sau khi nhai nuốt lại vô thức thè lưỡi thể hiện ra điều này, nàng vừa ngẩng đầu đã thấy Tháp Lập rót sẵn cho nàng một lý nước, nàng vội vàng nhận lấy uống mấy ngụm.

“Ăn ngon không?”

Tháp Lập hỏi nàng, thấy nàng gật đầu, Tháp Lập lại nhiệt tình gắp cho nàng thêm một miếng. Lúc này Vương Cố Thành mới mở miệng ngăn lại: “Sao có thể để sứ giả ra tay như vậy, hay cứ để hạ nhân làm đi.”

Tháp Lập đồng ý, nhưng vẫn cắt thêm hai miếng bỏ vào dĩa của Liên Hoa, sau đó mới để người hầu của mình đến, lau sạch dao găm rồi cất đi.

Liên Hoa cầm đũa còn muốn ăn tiếp mới phát hiện chỉ có trên dĩa mình mới có thịt.

Bình thường ở nhà, bởi vì nàng là ấu nữ, mọi người đều hay nhường đùi gà, mình cá cho nàng, nàng cũng đã quen được ưu ái như vậy. Nhưng ở đây không phải là nhà, còn có người ngoài, vậy mà Tháp Lập lại giống như biết được thói quen ở nhà nàng, chiếu cố nàng, làm nàng hưởng xong lại có cảm giác ngập ngừng. Liên Hoa nâng ly trà làm bộ uống nước, ánh mắt liếc về phía Vương Cố Thành, vừa vặn hắn cũng đang nhìn nàng, khiến nàng suýt chút sặc nước một cách bất nhã. Nàng khó khăn nuốt ngụm nước vào, ho khan vài tiếng.