Chương 10

Thiếu niên mặt trẻ con co rút bả vai, trong lòng tuy không tin nhưng cũng không dám nhiều lời, lấy thuốc xoa cho hắn, lại nói ‘có tiểu quận chúa này thường ngày chiếu cố, những người kia sẽ phải yên tĩnh một đoạn thời gian. Có điều, gia, chúng cũng không thể liên tục bị động như vậy. Ngươi xem, bọn họ cả ngày nhảy nhót lung tung, thực sự đáng ghét, hay là cứ làm như ta nói, trực tiếp kéo ra làm thịt đi, còn có…”

Vệ Cảnh nghe không lọt tai, thấy thuốc đã thoa xong liền bảo hắn cút đi

Thiếu niên mặt trẻ con bày ra vẻ mặt tổn thương, nói như hát hí khúc “người lãnh khốc vô tình, lang quân tâm địa sắt đá nha, sớm muộn gì cũng có ngày ngươi phải hối hận nha”

Tiêu Minh Kiểu không biết Vệ Cảnh đang bị thủ hạ bệnh thần kinh của mình giày vò, nàng cao hứng ra khỏi Định Quốc công phủ liền cùng lão cha mập mạp của mình hợp kế, tiến cung đón Tiêu Minh Yên, thuận tiện ăn chùa.

Vừa vào cung, hai cha con nàng liền ngựa quen đường cũ đi tới Ngự thư phòng.

Vệ Cảnh tính tình không tệ, Tiêu Minh Kiểu cũng không keo kiệt, khen ngợi hắn một hồi

Long Đức đế đang phê duyệt tấu chương, thấy hai kẻ dở hơi này, lập tức nở nụ cười ‘sao lại tiến cung vào lúc này?”

“Sắp tới lúc ăn cơm trưa rồi, phụ vương nói dẫn ta đi ăn ké” Tiêu Minh Kiểu cười hì hì, vô cùng tự nhiên đi đến bên cạnh Long Đức đế, xoa bóp bả vai cho hắn ‘mấy ngày không gặp, hoàng bá phụ vẫn anh tuấn như vậy”

Long Đức đế long tâm đại duyệ ‘mấy ngày không gặp, miệng Kiểu Kiểu vẫn ngọt như vậy”

“Ta đều nói thật, không tin ngài hỏi phụ vương đi”

“Kiểu Kiểu nói đều là nói thực, ta làm chứng!”

Nhìn bộ dáng chân chó của hai cha con, Long Đức đế vui vẻ hắn, tâm tình bị các thần tử vô liêm sỉ làm tức giận cũng tốt hơn không ít. Hắn giãn người, bất đắc dĩ lại sủng ái nói ‘nói đi, có phải lại gây họa bên ngoài, muốn trẫm làm chỗ dựa cho các ngươi?” hắn nói vậy không phải không có nguyên nhân, gây họa –tiến cung ôm bắp đùi- tiếp tục gây họa là quy trình thường ngày của đôi cha con này

“Mới không có, mấy ngày nay ta luôn thành thật nha, vừa rồi còn đến Định Quốc công phủ xin lỗi Vệ Cảnh nha”

Long Đức đế đã sớm biết chuyện đêm Nguyên tiêu, nghe vậy, tán thưởng nhìn tiểu chất nữ “kết quả thế nào?”

Long Đức đế nghe xong, cũng hài lòng gật đầu “là một hài tử lòng dạ rộng lượng lại biết giác ngộ”

“Chúng ta ăn cơm đi thôi, hoàng huynh, ta điểm tâm đều chưa ăn, đói sắp chết rồi” sáng sớm đã bị nữ nhi bất hiếu kéo ra khỏi nhà, Phúc vương đã đói tới mức ngực dán vào lưng, lúc này nhịn không được mà vỗ bụng kêu to

Long Đức đế không có biện pháp gì với ấu đệ cùng mẹ này, chỉ có thể buông bút lông trong tay, bảo cung nhân truyền lệnh

“Ta đi tìm a tỷ, hoàng bá phụ giúp ta nhìn phụ vương, không được để hắn ăn vụng”

Tiêu Minh Kiểu nói xong chạy tới Phượng Tê cung của Hoàng hậu, nào ngờ mới đi được một đoạn, độ nhiên nghe cách đó không xa vang lên thanh âm nũng nịu của tỷ tỷ nhà mình ‘người đến, vả miệng cho ta”

Vả miệng? mà vả miệng ai? Tiêu Minh Kiểu sững sờ, vội co chân ngắn chạy về phía truyền đến thanh âm .

Tiêu Minh Yên hôm nay mặc xiêm y màu xanh nhạt, duyên dáng đứng dưới gốc mai, thanh nhã như tranh, trông rất đẹp mắt. Tiêu Minh Kiểu chạy chưa tới hai bước đã nhìn thấy bên cạnh Tiêu Minh Yên có một nữ tử đang kinh ngạc nhìn nàng. Hình như đó là Nhị cô nương Vương Yến Như của Trung Cần bá phủ, sao nang lại ở đây, nghĩ tới Vương quý phi cả ngày tác quái trong cung là cô cô nàng, Tiêu Minh Kiểu ghét bỏ bĩu môi, gia tăng cước bộ ‘a tỷ, ngươi muốn vả miệng ai? Ta giúp ngươi nha”

Tiêu Minh Yên quay đầu thấy tiểu muội như một quả cầu lửa nhỏ chạy tới, lãnh ý trong mắt nhạt bớt “sao ngươi lại tới đây?”

“Đến đón ngươi nha’ Tiêu Minh Kiểu cười hì hì, quay đầu nhìn Vương Yên Như ‘Vương nhị cô nương, sao lại là ngươi? A tỷ ta muốn vả miệng ngươi sao? ngươi đã làm chuyện gì không hợp quy củ?”

Chưa hỏi nguyên nhân đã trực tiếp định tội, làm cho Tiêu Yên Minh sắc mặt nhu hòa lại, đáy mắt hiện lê sự vui vẻ