Chương 2

“Thế tử gia đừng trách tiểu nhân, muốn trách thì trách người hại ngươi rơi xuống nước đi, nếu như không phải hắn, ta đã không có được cơ hội tốt như thế này rồi” thanh âm của gã sai vặt trầm thấp mà lãnh khốc như gió rét thổi vào tai Tiêu Minh Kiểu, làm cho nàng giật mình

Con mẹ nó, tên khốn kiếp to gan lớn mật này dám mượn đao gϊếŧ người, đổ oan cho nàng?

Tiêu Minh Kiểu sắc mặt đại biến, chửi đổng trong lòng, tay sờ lên hông, lấy ra một cái hà bao màu xanh bé hơn lòng bàn tay một chút. Hà ba o màu xanh này là bảo bối tùy thân của nàng, là công cụ nàng dùng đến khi ra ngoài hoành hành ngang ngược. Nàng nhìn cũng không nhìn, móc ra hai cái vào trong hà bao, sau đó dùng sức ném vật gì đó về phía gã sai vặt.

Sau lưng thình lình bị vật gì đó đập trúng, gã sai vặt kinh hoảng suýt nữa nhảy dựng lên nhưng hắn chưa kịp phản ứng,sau lưng hắn đã ầm ầm nổ vang. Ánh lửa lóe lên cùng tiếng nổ mạnh kinh hoàng làm cho trên người hắn bốn phía tung tóe, sau lưng nóng phỏng kịch liệt. Gã sai vặt nào còn tâm tư gϊếŧ người, gào lên một tiếng thảm thiết rồi lập tức bỏ chạy. Nhưng pháo vẫn dính vào y phục hắn, làm thế nào cũng không thể lấy ra, lại còn nổ liên tục khiến hắn toàn thân đau nhức kịch liệt, lỗ tai cũng sắp điếc.

Tiểu pháo này nàng mới có được vẫn chưa tìm được người thí nghiệm, không ngờ đi chuyến này lại có tác dụng. Tiêu Minh Kiểm ghé vào cửa sổ, âm thầm cười trộm, trong lòng rất hài lòng. Nổ chết con rùa nhỏ độc ác xấu xa này

Nhưng một lát sau nàng đã cười không nổi, gã sai vặt kia lại không để ý tới đau đớn trên người, một lần nữa lại nhào về phía Vệ Cảnh đang nằm trên giường

Tiêu Minh Kiểu kinh hãi, đồng thời cũng phát hiện ra chỗ không thích hợp: tiếng pháo to như vậy nhưng cho tới giờ bên ngoài đều không có chút động tĩnh, không ai nghe tiếng mà chạy tới cứu Vệ Cảnh, cả khu vường tỉnh mịch giống như nơi này trừ hai người trong phòng thì không còn ai khác. Nàng không khỏi hít một ngụm khí lạnh, thấy gã sai vặt chạy đến bên giường liền bất chấp, chống tay lên bệ cửa sổ, dùng sức bật người lên, miệng hô “dừng tay”

Gã sai vắt cả kinh, quay đầu liền thấy một người toàn thân đen nhánh không nhìn rõ mặt, giống nhu đang dùng một quả cầu lông ném về phía mình. Hắn có chút giật mình nhưng rất nhanh đã hoàn hồn, nhịn đau, rút chủy thủ sắc bén từ bên hông ra, đâm tới.

Động tác của hắn lưu loát, hiển nhiên là có chút công phu nhưng Tiêu Minh Kiểu lại không hề sợ, cười lạnh một tiếng, vung quả đấm nhỏ nghênh đó. Nàng vóc dáng nhỏ xinh, dù trùm áo lông thật dày cũng thấp hơn gã sai vặt một khoảng lớn, hơn nữa tay không tấc sắt, hoàn toàn không có tính uy hϊếp. Gã sai vặt khinh miệt cười lạnh, ai ngờ liền có một mảng sương trắng ập tới, hắn vô ý hít hai cái, lập tức sặc tới mức linh hồn nhỏ bé cũng bay đi

Tiêu Minh Kiểu tranh thủ cơ hội, vung quyền đánh vào đầu hắn. Gã sai vặt lập tức…bay ra ngoài

An Nhạc quận chúa trời sinh thần lực vẫy vẫy tay, không thèm quản con người vô dụng không rên một tiếng đã ngất xỉu kia, nghiêng đầu đi về phía bên giường

Vệ Cảnh…hẳn còn sống chứ?

Nhìn người trên giường hai mắt nhắm nghiền, hai má gầy gò, sắc mặt trắng bệch như đã đi gặp Diêm Vương gia, Tiêu Minh Kiểu ngực đánh trống liên hồi, hồi lâu mới nuốt nước miếng hỏi ‘ngươi…ngươi còn tốt chứ?”

Không có người trả lời nàng, tiếng pháo cũng đã ngừng, trong phòng yên lặng đến đáng sợ

Hai tay của Tiêu Minh Kiểu không tự giác mà run lên nhưng nàng vẫn hít sâu một hơi, lấy dũng khí đi tới dò xét nơi mũi của người kia.

Không có hơi thở, lại thăm dò lần nữa, thực sự không có hơi thở

Trong đầu Tiêu Minh Kiểu ong một tiếng, ngã ngồi xuống đất. Hắn chết? Vệ Cảnh đã chết?không, không được, tuyệt đối không thể để cho hắn chết. Nàng nhất định phải cứu hắn nhưng cứu như thế nào đây?

Đột nhiên hai mắt Tiêu Minh Kiểu sáng lên, há miệng run rẩy đứng lên, nhào về phía trước giường, hung hăng đè người trên giường xuống

‘Ông trời phù hộ, ngươi ngàn vạn lần đừng có chết ah”