Chương 20

Nhưng mà…không có gì. Tiêu Minh Kiểu đưa lưng về phía Vệ Cảnh, lục tìm nhiều lần cũng không thấy tập tranh đông cung đồ kia. Nàng có chút ngây người, đây là chuyện gì? .

Đợi chút, lúc nàng mới tiến vào phòng hình như Vệ Cảnh đang xem sách mà cuốn sách kia…nhớ tới động tác hắn vừa hồi thần đã lập tức nhét nó vào chăn, Tiêu Minh Kiểm nhất thời cảm thấy đầu ong ong, cả người ngây dại

Lẽ nào…

Nhìn tiểu cô nương đột nhiên ngồi im không động đậy, hai mắt Vệ Cảnh híp lại, khóe môi cong lên, tay phải nhẹ nâng lên, quyển sách dưới chăn liền nhanh chóng rơi xuống đất, cùng lúc đó tiếng ho khan cũng vang lên

Tiêu Minh Kiểm hoàn hồn, quay đầu thấy Vệ Cảnh ho đến lợi hại liền bất chấp, vội rót một chén nước khác chạy qua ‘mau uống nước cho nhuận hầu đi”

Vệ Cảnh nhận lấy, nhấp một miếng, áy náy nói ‘đa tạ quận chúa”

“Ngươi… Đừng nói chuyện , mau nằm xuống đi” Tiêu Minh Kiểu vừa nói vừa duỗi tay đỡ hắn

Vệ Cảnh nằm xuống, nhìn nàng cười cảm kích.

Có lẽ do mệt mỏi nên sắc mặt của hắn yếu ớt hơn. Tiêu Minh Kiểu nhìn hắn, có chút chột dạ lại áy náy “ta quấy rầy ngươi nghỉ ngơi phải không?…”

“Không có” Vệ Cảnh bật thốt ra

“Quận chúa có thể tới, thật ra ta rất cao hứng” hắn nói xong, cười thẹn thùng một cái rồi cúi đầu, nói tiếp ‘ta….đã lâu rồi không có nói chuyện với ai lâu như vậy”

Ngữ khí của hắn có chút buồn bã khiến Tiêu Minh Kiểm cảm thấy đau xót ‘bằng hữu của ngươi đâu? bình thường không đến thăm ngươi sao?”

“Ta…”Vệ Cảnh trầm mặc, rũ mi, mỉm cười chua chát “không có bằng hữu”

Ánh nến mờ nhạt rơi trên mặt hắn, càng làm lộ nét tuấn tú và yếu ớ của hắn, Tiêu Minh Kiểu nhìn hắn, trong lòng không có tư vị gì. Cả ngày nằm trên giường, chỗ nào cũng không thể đi, cái gì cũng không thể làm, cũng không có ai chơi cùng, chỉ có một mình trơ trọi, sẽ là cảm giác gì chứ? lại nghĩ tới phu thê Định Quốc công trong truyền thuyết nổi tiếng yêu thương hắn nhưng xem ra căn bản không phải vậy, nàng nhịn không được tay nắm chặt thành quyền “ai nói?không phải còn có ta sao? sau này ta mỗi ngày đều tới thăm ngươi, cùng ngươi nói chuyện tán gẫu”

Vệ Cảnh sửng sốt.

“Ngươi yên tâm, ta là người nói nghĩa khí, chuyện đã đáp ứng nhất định sẽ làm được’ Tiêu Minh Kiểu hào khí vỗ ngực, không cho cự tuyệt ‘trừ sách, ngươi còn thích gì nữa không? ngày mai ta mang cho ngươi”

Vệ Cảnh nhìn nàng, có chút do dự, cuối cùng vẫn mỉm cười nói ‘quận chúa đến là tốt rồi”

Hắn cười lên rất đẹp, nếu không phải quá gầy, Tiêu Minh Kiểu nghĩ nàng nhất định sẽ nhịn không được mà chảy nước miếng

“Đã là bằng hữu thì không cần khách khí nữa, ngươi chờ đi, ta biết có nhiều đồ chơi rất hay, ngày mai sẽ khiến ngươi mở rộng tầm mắt. Giờ ngươi nghỉ ngơi đi, ta cũng nên…”nàng đang tính đi, ai ngờ chưa nói xong, mũi chân đá trúng vật gì đó, cúi đầu nhìn, vừa thấy, hai mắt liền sáng lên

Bảy mươi hai bí thuật trong phòng? là bản đông cung đồ kia?

Chăc chắn là vừa rồi động tác quá nhanh làm tập tranh này không cẩn thận rớt ra từ chồng sách rồi. Tiêu Minh Kiểu không kìm được vui mừng, thấy Vệ Cảnh vẫn thản nhiên trước việc thái độ của mình liên tục thay đổi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm

Hắn nhất định còn chưa xem

Lúc Hành Cáp trở lại, Tiêu Minh Kiểu mới từ trong phòng Vệ Cảnh đi ra, nhìn thấy nàng đắc ý vỗ ngực, tỏ vẻ đã lấy lại được tập tranh, hạ thấp thanh âm hỏi nàng “vừa rồi xảy ra chuyện gì? người áo đen kia có phải muốn gây bất lợi cho Vệ Cảnh hay không?’.

“Không rõ” Hành Cáp mặt không chút thay đổi nhìn nàng “hắn nói chỉ đi ngang qua”

Tiêu Minh Kiểu: “… Ngươi tin?”

Sao có thể chứ, loại chuyện này ngay cả ngốc tử cũng không lừa được nữa là nàng, tiểu quận chúa này cũng quá xem thường người.Thanh y nữ tử trong lòng bất mãn, ngoài mặt lắc đầu, nhàn nhạt nói “không tin nhưng hẳn là không phải hắn tới để gϊếŧ người”

Tiêu Minh Kiểu nháy mắt “vì sao?”

“Trực giác”dọc đường đuổi theo, tên kia nói thao thao bất tuyệt không ngừng, y như một bà lão lắm lời, hoàn toàn không có khí chất sát thủ, dù rằng thân thủ hắn rất tốt

“Được rồi nhưng để ngừa vạn nhất, vẫn nên phái vài người ở trong bóng tối bảo vệ Vệ Cảnh, ta cảm thấy hắn không được an toàn lắm” Tiêu Minh Kiểu vừa nói vừa vươn tay làm động tác muốn ôm