Chương 21

Làm thị nữ chưa đủ còn phải kiêm thêm cả cỗ kiệu thịt người, Hành Cáp khóe miệng con rút, nhận mệnh bế tiểu cô nương kia lên

Nhìn thanh y nử tử ít nói nhưng đáng tin cậy, Tiêu Minh Kiểu cười hì hì, đưa tay nhéo nhéo bả vai nàng “Hành Cáp tỷ tỷ, ngươi thật tốt, nếu không có ngươi,ta không biết phải làm sao bây giờ”

Dỗ ngon dỗ ngọt cái gì, nàng mới không để mình bị lừa đâu

Nhìn hai chủ tớ đi xa dần, thiếu niên có khuôn mặt em bé – Dạ Ninh, lặng yên không tiếng động xuất hiện từ sau cây đại thụ ‘thật vui” hắn cười hì hì một tiếng, tung người trở về trong phòng ‘gia, các nàng đi rồi”

Nam nhân đang nằm nhắm mắt dưỡng thần trên giường chỉ ân một tiếng, ý cười bên môi vẫn chưa tan

“An Nhạc quận chúa này thật có ý tứ, thế nhưng lại đưa đông cung đồ cho ngươi. Đưa cho bệnh nhân loại sách này, e là khắp thiên hạ không tìm ra người thứ hai nha, hahah”đột nhiên nhìn thấy đôi con người tĩnh mịch như đầm sâu, thiếu niên kia liền ngừng cười, ngượng ngùng sờ sờ cái mũi ‘vừa rồi suýt chút nữa bị nha hoàn mặt lạnh bên cạnh nàng bắt được, hù chết ta”

Vệ Cảnh cười mà như không nhìn hắn, vừa định nói gì thì cổ họng lại ngứa, nghiêng đầu ho khan, hồi lâu vẫn không dứt.

Dạ Ninh không có tâm tư nói đùa, vội nâng hắn dậy “ta đi lấy nước”còn chưa nói xong, đột nhiên nhìn thấy điểm hồng hồng liền giật mình kinh hãi, hô lên ‘gia”

Vệ Cảnh cố nuốt xuống cảm giác ngai ngái trong cổ hỏng, đứt quãng hỏi “còn…mấy viên thuốc”

Chất lỏng đỏ tươi tràn ra khóe môi hắn, càng làm cho làn da yếu ớt của hắn thêm trắng. Dạ Ninh không dám trì hoãn, vội móc trong tay áo ra một cái bình ngọc xanh, lấy một viên thuốc đỏ thắm đưa đến bên miệng hắn “ngoại trừ viên này, còn thừa lại ba viên”

Chỉ còn ba biên? dù một năm uống một viên thì cũng chỉ có thể chống đỡ được ba năm nữa. Vệ Cảnh nhắm mắt lại, chút vui vẻ vừa rồi liền biến mất không tăm hơi

“Sống không quá hai mươi lăm” là vận mệnh đã định sẵn từ khi hắn mới sinh ra. Có khát vọng được sống, có sợ hãi với cái chết cũng có oán hận những người kia và không cam lòng, lúc này, hắn không thể bảo trì trấn định được nữa

“Cầm… Lấy đi…” Hắn quay đầu đi, cố gắng đè xuống cảm giác ngứa ngáy mãnh liệt trong cổ họng nhưng lại càng ho kịch liệt hơn

“Mộc thần y đã nói một khi xuất hiện ho ra máu, nhất định phải lập tức uống thuốc này nếu không sẽ hại tới tâm phổi, bất lợi cho bệnh tình của ngươi. Gia, mau ăn đi” thấy Vệ Cảnh vẫn cố chống chọi, Dạ Ninh vội khuyên “dù Mộc thần y đã qua đời nhưng không phải hắn còn đồ đệ sao, tiểu Mộc thần y nhất định biết được thuốc này bào chế thế nào, chỉ cần tìm được hắn, ngươi liền được cứu. Tuy tiểu Mộc thần y hành tung bất định, chúng ta tìm nhiều năm như thế cũng không tìm được người nhưng nói thế nào cũng là có một tia hi vọng. Gia, ngươi đừng cứ vậy mà tử bỏ, nếu ngươi buông tay, ta phải làm sao?”

Vệ Cảnh muốn đuổi hắn cút đi nhưng lại ho đến không nói nổi, lại nhìn thấy Dạ Ninh hai mắt đỏ hoe, bộ dáng muốn khóc, rốt cuộc không nhịn được nữa, quay mặt, cầm lấy viên thuốc kia, nhét nhanh vào miệng

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Minh Yên sai người đến gọi Tiêu Minh Kiểu rời giường, ai ngờ tiểu cô nương đêm qua ngủ trễ, giờ gọi thế nào cũng không chịu dậy

“Nha đầu này nhất định lại quên hôm nay là mồng một, mà thôi, để nàng ngủ đi” mồng một hàng tháng, hai tỷ muội đếu đến An Quốc tự ở ngoại ô cầu phúc nhưng Tiêu Minh Kiểu ham chơi, thường xuyên quên, vì thế Tiêu Minh Yên cũng đã quên, một mình rời đi .

Tiêu Minh Kiểu ngủ thẳng giấc đến giờ ngọ mới tỉnh. Chậm chạp rời khỏi giường, ăn trưa xong, nghĩ nghĩ liền nâng cao cái bụng ăn đến căng tròn đi tới Điểu viên bảo bối của lão cha nhà mình

“Cũng không biết Vệ Cảnh có thích chim không?hay là cứ mang qua đi, nếu hắn không thích thì ta lại mang về. Tiếc là không thấy Tiểu thanh của ta đâu, nếu không nhất định cho hắn mở mang tầm mắt” nói đến đây, tiểu cô nương đang lảm nhảm một mình lại buồn bực chu mỏ