Chương 3

Người trên giường toàn thân chấn động, phát ra tiếng kêu đau đớn

Còn sống! Hắn còn sống! Tiêu Minh Kiểu mừng rỡ, nhưng đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân hỗn độn từ xa truyền tới

“Động tĩnh vừa rồi hình như là từ nơi này truyền tới. Mau, các ngươi nhìn bốn phía một chút, mấy người các người thì đi gặp Thế tử với a”

Tiêu Minh Kiểu sững sờ, cả kinh, không thể để người ta phát hiện mình hơn nửa đêm lại xuất hiện ở nơi này, nếu không nàng có nhảy vào sông hộ thành cũng không giải thích được. Nghĩ vậy liền chạy tới bên cửa sổ nhưng đi hai bước lại quay lại thăm dò hơi thở của Vệ Cảnh, xác thực có hơi thở mới co giò, lấy hết sức bình sinh leo qua cửa sổ rồi đu cây rời đi

tiếp theo lại là cả kinh, cũng không thể bị người phát hiện chính mình hơn nửa đêm xuất hiện tại nơi này, nếu không chỉ sợ nhảy vào hộ thành sông đều giải thích không rõ ràng lắm !

Dưới tình thế cấp bách nàng cũng không chú ý tới khi mình nhảy cửa sổ đã làm rớt thứ gì

“Gia, là một hà bao”

Nửa khắc sau, người vốn nên nửa chết nửa sống nằm hôn mê trên giường lại ngồi dậy, tay cầm hà bao màu xanh, hai mắt hẹp dài nheo lại

Tiêu Minh Kiểu còn không biết bảo bối của mình đã rơi vào tay người khác, nàng chỉ lo giẫm ánh trăng về nhà, nhớ lại những chuyện vừa xảy ra

Ở nơi nhỏ hẹp hẻo lánh, mùa đông lạnh lẽo cũng không có than để sưởi, còn có sát thủ. Dù sao cũng là Thế tử của Quốc công phủ, cha mẹ ruột đều khỏe mạnh, Vệ Cảnh sao để mình lưu lạc tới mức đó? quá thảm ah. Còn phu thê Định Quốc Công nữa, không phải rất thương yêu nhi tử từ nhỏ thân thể đã yếu đuối này sao? biết rõ hắn không thể sống đến hai mươi lăm tuổi cũng thỉnh phong thế tử cho hắn kia mà, sao lại để hung thủ có gan hành hung dưới mi mắt bọn họ chứ?Quan trọng nhất là Vệ Cảnh hàng năm triền miên trên giường bệnh, một năm không có mấy lần ra cửa, bình thường y như người tàng hình trong mắt mọi người. Một người an phận như thế, ai lại muốn mạng hắn chứ?

Tiêu Minh Kiểu càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực, nhưng suy nghĩ nửa này cũng không tìm ra nguyên nhân, đành từ bỏ. Dù sao chuyện ám sát đã lộ ra, gã sai vặt kia cũng đã sa lưới, trong khoảng thời gian ngắn chắc sẽ không xảy ra chuyện tương tự. Còn Vệ Cảnh, những người kia vừa đến đã đi mời thái y, hắn hẳn sẽ không có chuyện gì đâu

Ngươi ngàn vạn lần phải sống nha huynh đệ

Phúc vương phủ và Định Quốc công phủ cách nhau không xa, chỉ một lát thì Tiêu Minh Kiểu đã về tới nhà. Nàng ngựa quen đường cũ tránh được thủ vệ, lặng yên đi về Nguyệt Thanh uyển của mình, không ngờ vừa vào sân đã thấy đèn trong phòng sáng lên

Tiêu Minh Kiểu sửng sốt, có dự cảm không lành, vội quay người bỏ chạy, đã nghe phía sau vang lên thanh âm nhẹ nhàng ‘trở về rồi?”

Rõ ràng là giọng nữ mềm mại tận xương cốt, tâm thần nhộn nhạo lại khiến Tiêu Minh Kiểu nghe vào mà da đầu tê rần, cả người cứng đờ

“Sao? còn muốn ta thỉnh ngươi vào nhà?

“A tỷ…” Biết mình tối nay không thể trốn, Tiêu Minh Kiểu nhận mệnh xoay người nhìn người trước mặt, cười khan, nói ‘muộn như thế, sao ngươi còn ở chỗ này?”

Đó là một tiểu mỹ nhân vóc dáng mảnh mai, quyến rũ mê người, ước chứng mười bảy mười tám tuổi, mặc áo choàng bằng lông cao trắng, đứng trong vầng sáng mờ nhạt tựa như liễu đong đưa trong gió, mềm mại động lòng người đến nói không nên lời. Đây là An Vinh quận chúa Tiêu Minh Yên, trưởng nữ của Phúc vương , tỷ tỷ cùng mẹ với Tiêu Minh Kiểu”

“Thuyền nhi vừa rồi đột nhiên đau bụng, khóc đòi tiểu cô cô” nhìn tiểu cô nương quấn mình thành một quả cầu lông đen nhỏ, Tiêu Minh Yên khẽ nhướng mày “ai ngờ tiểu cô cô của hắn hơn nửa đêm lại không ở trong phòng, tìm hoài không thấy ah”

Tiêu Minh Kiểu sững sờ, đi đến cạnh Tiêu Minh Yên “Chu Chu bị bệnh?xảy ra chuyện gì? có đáng ngại không? không phải trước khi đi ngủ còn rất tốt sao?”

Tiêu Lâm Chu, nhi tử của Phúc vương Thế tu Tiêu Trường Quy, năm nay vừa tròn bốn tuổi, luôn theo đuôi Tiêu Minh Kiểu, trở thành một thế hệ hoàn khố mới trong kinh thành