Chương 30

“Con chim ngu ngốc” Tiêu Minh Kiểu vội cải chính “không phải xinh đẹp mà là anh tuấn”

Tiểu bát ca vỗ cánh “được, được, anh tuấn”

Vệ Cảnh nhịn không được bật cười thành tiếng

Tiêu Minh Kiểu đắc ý nhìn hắn, hếch cằm lên cao “thế nào? có thú vị hay không?”

“Có”Vệ Cảnh nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt tĩnh mịch nhìn không thấy đáy ‘có điều lời này là quận chúa dạy nó?quận chúa cảm thấy ta anh tuấn?”

Tiêu Minh Kiểu không ngờ hắn lại hỏi vậy, sững sờ một lát mới gật đầu ‘đúng vậy, không có ai nói cho ngươi biết ngươi lớn lên rất đẹp mắt sao?có điều…”

Vệ Cảnh khẽ cong môi ‘ân?’

‘Chính là quá ốm, nếu có nhiều thịt hơn, nhất định sẽ sánh kịp phụ vương ta”

Phụ vương nàng? là Phúc vương béo trong truyền thuyết kia sao?

Vệ Cảnh: “…”

Dạ Ninh ở trong bóng tối điên cuồng cười

Vệ Cảnh khóe miệng co rút, bỏ qua đề tài tuấn hay không tuấn, nói ‘đúng rồi, lúc nãy quận chúa nói trong nhà xảy ra chuyện gì? hiện thế nào? ổn cả chứ?”

Tiêu Minh Kiểu nghe mà có chút ngoài ý muốn, vì dù sao chuyện của a tỷ nàng và Tiết Phong đã truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ nhưng rất nhanh nàng đã có phản ứng lại. Vệ Cảnh cả ngày không ra khỏi cửa, không có bằng hữu lui tới, không biết tin tức bên ngoài cũng rất bình thường.

Nàng ỉu xìu, thở dài đáp ‘không được tốt lắm, rất phiền”

“Rất phiền ! Rất phiền ! Kiểu Kiểu rất phiền !”

Nhìn tiểu bát ca đột nhiên vỗ cánh trong l*иg, miệng không ngừng nói, Tiêu Minh Kiểu trừng mắt ‘ngươi mới phiền”

‘Ngươi phiền, ngươi phiền, là ngươi phiền”

“Tiểu Chân Giò, ngươi muốn tạo phản sao?” Tiêu Minh Kiểu tức giận cười, đưa tay gõ gõ l*иg tre, nhe răng uy hϊếp ‘có tin ta hầm ngươi làm canh uống không?”

Tiểu bát cao chấn kinh ,run run cái đầu nhỏ, đứng yên, nịnh nọt gọi ‘Kiểu Kiểu tiên nữ xinh đẹp nhất”

Vệ Cảnh sững sờ, sau đó nhịn không được cười thành tiếng “Kiểu Kiểu tiên nữ?”

Tiếng cười của hắn thanh nhuận như suối lại trầm thấp, dễ nghe khiến cho lòng người vui vẻ. Quận chúa vốn da mặt dày lúc này lại có chút xấu hổ, khoát tay giải thích “đây không phải là ta dạy nó, là chất nhi Tiêu Lâm Chu của ta. Tiểu mập mạp kia thích gọi cô nương nhà người ta là tiểu tiên nữ, cũng không biết học được từ đâu”

Nếu Hành Cáp có mặt ở đây, nhất định sẽ cười lạnh trong lòng.Còn có thể là ai?không chịu gọi ngươi là tiểu tiên nữ, ngươi liền không chơi với người ta, không cho người ta ăn thịt khô.

Vệ Cảnh nhìn nàng, đáy mắt tràn ngập vui vẻ “Kiểu Kiểu”

Tiêu Minh Kiểu sững sờ: “A?”

“Kiểu Kiểu trăng sáng, là tiên nữ trên bầu trời, xưng hô này…”hai mắt của hắn sâu đến tựa như có thể hút người ta vào “thích hợp với quận chúa’

Tiêu Minh Kiểu hai mắt tỏa sáng, đưa tay vỗ mạnh vào vai hắn, vui vẻ nói “lời này có lý”

Sau này còn ai lấy chuyện này ra cười nàng, nàng có thể trả đũa lại rồi

Vệ Cảnh bị nàng vỗ vai một cái liền ngã xuống giường, thấy nàng không chút ngượng ngùng, á khẩu.

“Xin lỗi, xin lỗi! Nhất thời cao hứng quên giảm nhẹ lực đạo’ Tiêu Minh Kiểu vội tiến lên đỡ hắn, cười hì hì nói ‘không sao chứ?có làm đau ngươi không?”

Dạ Ninh ở trong chỗ tối không biết nghĩ đếncái gì, nở nụ cười bỉ ổi

“Không có’ Vệ Cảnh khóe miệng co rút, hồi lâu mới phục hồi “quận chúa trong lòng còn phiền não?’

‘Chuyện kia…”Tiêu Minh Kiểu khoát tay ‘rất nhiều, có điều…”

“Ân?”

Có lẽ vì ở chung với hắn rất nhẹ nhàng, có lẽ vì nhìn hắn rất đáng tin nên Tiêu Minh Kiểu suy nghĩ một chút, nhịn không được hỏi “nếu trong lòng ta hoài nghi một người nhưng lại không tìm được chứng cớ chứng minh nàng làm chuyện xấu thì phải làm sao?”

Vệ Cảnh “vậy thì thử hắn một lần”

Tiêu Minh Kiểu thở dài “người kia che giấu thật sâu, ta đã phái người thử nàng cũng điều tra người bên cạnh nàng nhưng không phát hiện được gì”

Vệ Cảnh nở nụ cười ‘quận chúa thử thế nào?”

“Chỉ nói bóng nói gió thôi”Tiêu Minh Kiểu gãi cằm thì thầm ‘thật ra ta muốn đánh nàng một trận, bức nàng nói thật nhưng có thể không có chứng cớ còn đánh lầm người…”

“Còn dễ dang bị người ta phản kích lại, đem làm đầu đề câu chuyện” Vệ Cảnh mỉm cười, sau đó nhắc nhở ‘mỗi người làm việc đều có động cơ của mình, quận chúa có biết động cơ để người kia làm chuyện xấu là gì không?”