Chương 31

Tiêu Minh Kiểu tức giận hừ một tiếng ‘biết rõ”

Tiết Phong có nói, ngày đó hắn bị người ta dẫn dụ tới vách núi kia, còn về sau hắn đột nhiên mất đi khí lực là vì trước đó hắc y nhân kia đã tung độc phấn khiến người ta toàn thân mềm nhũn lên người Tiêu Minh Yên. Kết hợp với việc hắc y nhân kia biết rõ dưới chân núi có tuần phòng can giác còn dám một mình một ngựa đến bắt người, lại không chọn nơi nguy hiểm mà chọn sườn núi không cao không thấp, dù té xuống cũng không chết người…Qua các manh mối đó cho thấy chủ mưu sau lưng muốn hủy đi sự trong sạch của tỷ tỷ nàng, khiến cho tỷ tỷ nàng không thể gả cho Triệu Thừa An. Mà động cơ, không phải vì đồ vô dụng Triệu Thừa An kia là kinh thành đệ nhất công tử sao?

“Nếu là thế, sao quận chúa không tận dụng động cơ này mà lập bẫy lừa hắn?’ Vệ Cảnh ánh mắt lóe lên, mỉm cười “ người ở trước sự vật mình trăm đắng nghĩ cay đều muốn có được sẽ khó mà bình tĩnh như bình thường.

“Ngươi là nói…” Tiêu Minh Kiểu ngẩn người, hồi lâu hai mắt sáng lên ‘ta biết nên làm gì rồi. Ta đi trước đây, sáng mai lại đến thăm ngươi. Tặng Chân Giò cho ngươi giải buồn, ngươi nghỉ ngơi thật tốt nha” nói xong liền chạy đi như một cơn gió

Vệ Cảnh híp mắt nhìn theo bóng lưng nàng, hồi lâu mới nhìn tiểu bát ca bị nàng hù dọa mà nãy giờ không dám lên tiếng ‘tiểu tiên nữ chủ nhân của ngươi…”

Tiểu bát ca liền chớp mắt nhìn hắn ‘xinh đẹp, thông minh, đệ nhất thiên hạ”

Vệ Cảnh nhịn không được, đưa tay xoa thái dương, khó có được lúc cười thật lòng thật ý

Đây là có kỳ chủ tất có kỳ điểu ah

Ban đêm, nhìn bên ngoài tối đen như mực, Tiêu Minh Kiểu hưng phấn trùm áo lông cáo thật dày, mang theo Hành Cáp lặng lẽ trốn đi từ hậu viện “thời điểm không sai biệt lắm, đi thôi”

Thu Linh đã chờ sẵn ở đó, khó có lúc hạ thấp phong tao mà không mặc phấn bào lại mặc áo choàng màu sắc tối, khoát tay gọi ‘Kiểu Kiểu, bên này”

Hai ngày nay thời tiết lạnh hơn, nhất là ban đêm, gió thổi qua như đao cắt. Tiêu Minh Kiểu sợ run cả người, cố gắng thụt đầu vào trong áo lông, chạy tới nói ‘biểu ca, đã chuẩn bị xong?”

“Đương nhiên, ta làm việc, ngươi không yên tâm sao?”Thu Linh cong mắt hoa đào cười đáp, sau đó quay sang chiếc xe ngựa đậu sau lưng, gọi “Lâm huynh, xuống cho Kiểu Kiểu xem một chút”

‘Được’ thanh âm ôn tồn tao nhã vang lên, một thanh niên dáng người thon dài, mặc áo bào xanh nhạt, nhanh nhẹn từ trong xe ngựa chui ra.

Quan sát hắn một hồi, Tiêu Minh Kiểu hài lòng cười, hai mắt tỏa sáng như đèn l*иg nhỏ “hoàn mỹ, xuất phát.

Mọi người liền lên xe ngựa đi tới Hương Tuyết lâm ở thành đông

Hương Tuyết lâm là một rừng mai, vì đến mùa đông, bạch mai nở rộ khắp núi nên mới có cái tên tao nhã như thế. Nơi này vốn là sản nghiệp của Dương Thành hầu phủ, nhưng Triệu Thừa An nói cảnh đẹp như thế không nên một người độc chiếm mà để cho người trong thiên hạ cùng nhau thưởng thức, cho nên mấy năm trước đã hạ lệnh mở ra. Sau có nhiều văn nhân thi sĩ đến đây ngâm thi đối câu, cử hành yến hồi, dân chúng trong kinh thành thỉnh thoảng cũng đến đây thưởng mai du ngoạn. Hơn nữa nơi này vị trí hẻo lánh, hoa cỏ um tùm, là điểm hẹn hò tuyệt hảo đối với trai gái chung tình

Xe ngựa đi rất nhanh, chốc lát đã tới nơi

Nghĩ tới chuyện sắp xảy ra, Tiêu Minh Kiểu trốn trong bóng tối, tay nắm thành quyền, hầm hừ. Không tin lần này không đắc thủ

Sắc trời đã tối, bóng đêm đậm đặc, bên trong mai lâm yên tĩnh không tiếng động, chỉ có ánh trăng như nước cùng hương hoa mai thoang thoảng

Thiếu nữ đội đấu lạp màu đen cẩn thận đi từng bước, dò tìm vị trí được viết trên giấy, tron đầu hiện lên tướng mạo và giọng nói của người viết thư, nàng nhịn không được mím môi cười, trên mặt không giấu được sự vui vẻ và chờ mong

“Quận chúa.”

Thanh âm quen thuộc khiến Khang Hoa quận chúa ngừng chân hoàn hồn, nàng ngẩng đầu nhìn thân ảnh thon dài đang đứng quay lưng lại với mình ở cách đó không xa, tim đập loạn nhịp, khuôn mặt đỏ ửng, tiến lên hai bước, thong dong cười nói ‘Hầu gia”