Chương 34

‘Ta căn bản không biết các ngươi đang nói gì” Tiêu Cẩn Linh vừa khóc vừa thầm thấy may mắn vì mình đã giấu kín mọi chuyện ‘ta không phải tới gặp mặt Triệu hầu gia mà là có hẹn với biểu ca của ta là Bình Dương hầu Lưu Hoài ”

Dù thế nào cũng không thể để người ta móc nối nàng với Triệu Thừa An cùng một chỗ, nếu không dù không có chứng cớ thì nàng cũng bị hiềm nghi, không thể rửa sạch, đến lúc đó không chỉ danh tiếng bị tổn hại mà còn chọc cho Long Đức đế chán ghét, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Suy cho cùng từ đầu đến cuối nàng chỉ gọi người kia là Hầu gia, cũng không có gọi tên Triệu Thừa An, mà biểu ca Lưu Hoài của nàng cũng là Hầu gia, nàng có thể đưa hắn ra làm bia. Huống chi Lưu Hoài cũng là văn nhân, bình thường cũng hay mặc bạch y, nàng không nhận người này ăn mặc giống Triệu Thừa An thì bọn họ có thể làm gì nàng? Còn đoạn đối thoại vừa rồi…một câu “ta làm tất cả cũng vì ngươi’ cũng không chứng tỏ được cái gì. Dù Tiêu Minh Kiểu vạch trần sự việc thì đã làm sao? nàng ta có thể đánh chết mình sao? Nghĩ vậy, Tiêu Cẩn Linh liền thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Cẩn Linh che gò má sưng cao, nhìn Tiêu Minh Kiểu, cực kỳ ủy khuất, khóc nói ‘mà An Nhạc ngươi, muộn như vậy lại cùng nhiều người xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ cố ý gài bẫy để hãm hại ta?”

Tiêu Minh Kiểu không ngờ nàng giảo họa như thế, còn dám trả đùa, liền giận dữ nói ‘ngươi cho rằng không có chứng cớ, ta không thể làm gì ngươi đúng không? ta nói cho ngươi biết…” nói xong liền quăng cho Tiêu Cẩn Linh một cái tát

Nhưng còn chưa đυ.ng tới mặt nàng ta thì cách không xa truyền đến thanh âm nhu mì như đang làm nũng ‘Kiểu Kiểu, dừng ta”

Tiêu Minh Yên đến. Không ai biết nàng đi theo lúc nàng nhưng khi Tiêu Minh Kiểu lấy lại tinh thần thì Tiêu Minh Yên đã đi đến trước mặt Tiêu Cẩn Linh, tát cho nàng ta một cái thật vang dội

“Ngươi muốn gả cho Triệu Thừa An là sao?” đáng xong, nàng rút khăn ra lau tay, rồi mỉm cười với Tiêu Cẩn Linh, chậm rãi nói ‘thật xấu hổ, có ta ở đây, đời này e là ngươi gả không thành” nói xong liền nắm bàn tay nhỏ bé của muội muội nhà mình lên xe ngựa về nhà, không nói thêm nửa lời với Tiêu Cẩn Linh cũng không thèm quay đầu nhìn lại .

‘A tỷ đến khi nào?” trên đường trở về, Tiêu Minh Kiểu thu liễm lửa giận, có chút thấp thỏm hỏi tỷ tỷ

“Trễ hơn ngươi một chút”

Tiêu Minh Yên nhắm mắt dựa vào thành xe, thần sắc nhàn nhạt, nhìn không ra nàng đang nghĩ gì.Tiêu Minh Kiểu nghẹn hồi lâu, lại hỏi ‘vậy sao a tỷ biết kế hoạch của chúng ta?”

Tiêu Minh Yên mở mắt nhìn nàng “người quản gia, tin tức lúc nào cũng nhiều hơn người bình thường một chút”

‘Vậy những lời đồn đãi bên ngoài, ngươi cũng đã sớm biết?” Tiêu Minh Kiểu buồn bực nhăn mũi “ta rõ ràng đã dặn bọn họ không được phép nói với ngươi”

Tiêu Minh Yên trầm mặc một lát, ánh mắt phức tạp mà bất đắc dĩ cười một cái ‘chuyện đã xảy ra, sớm muộn gì cũng sẽ biết’

Biết trong lòng tỷ tỷ không có bình tĩnh như bên ngoài, Tiêu Minh Kiểu liền dựa đầu lên vai nàng, hỏi ‘vậy sao ngươi không nói sớm? làm ta nghẹn thật vất vả”

Tiểu cô nương gương mặt tròn trịa, hai mắt cũng tròn, nhìn rất ngây thơ, không hề có nửa điểm hung tàn như vừa rồi. Tiêu Minh Yên nhìn nàng một hồi mới đưa tay nhéo mặt nàng, rũ mi, cười nói ‘đây không phải là muốn rèn luyện tính kiên nhẫn cho ngươi sao?”

Rõ ràng là sợ nàng và phụ vương lo lắng mà thôi. Tiêu Minh Kiểu cọ cọ lên vai tỷ tỷ, cuối cùng cũng nở nụ cười ‘a tỷ không thành thật nhưng ta là một muội muội tốt, sẽ không trách ngươi’

Bầu không khí ngột ngạt trong xe ngựa dần tan biến, hai tỷ muội còn cười đùa vài câu

Hồi lâu, Tiêu Minh Kiểu mới ngẩng đầu hỏi ‘vậy chuyện này, a tỷ tính xử lý thế nào?”

Tiêu Minh Yên trầm mặc hồi lâu mới thản nhiên nói ‘người tổn thương ta, ta sẽ trả lại gấp bội.

Còn làm như thế nào thì nàng không nhiều lời, thậm chí còn dùng lý do không đủ chứng cớ mà bác bỏ đề nghị tiến cung cáo trạng của Tiêu Minh Kiểu

“Dù không có vật chứng nhưng chúng ta nhiều người như thế đều nghe được nàng nói những lời kia, dù nàng có thể đổ việc kia lên người biểu ca Lưu Hoài của nàng thì hoàng bá phụ cũng sẽ không tin” Tiêu Minh Kiểu có chút khó hiểu rồi đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ ‘ta hiểu rồi. Ngươi cho rằng dù hoàng bá phụ tin tưởng chúng ta thì dưới tình huống không có chứng cớ cũng không nghiêm trị nàng?”