Chương 5

“Nghe nói chỗ Thế tử Định Quốc công rơi xuống nước là Văn Tâm trai, ngươi từ nhỏ đã chán ghét đọc sách, bình thường thấy chỗ văn nhân tài tử tụ tập đều đi đường vòng, đừng nói là đêm đó trên đường phi thường náo nhiệt, khắp nơi đều là thú vị…’Tiêu Minh Yên híp mắt, thanh âm ôn nhu như đang làm nũng “Kiểu Kiểu, đừng nói với a tỷ là ngươi kết bạn với văn chương nha”

Tiêu Minh Kiểu: “…” nàng sao không thể kết bạn với văn chương? Được rồi, nàng xác thực là không thể nào

Tiêu Minh Kiểu nhụt chí, lại nghĩ chuyện kia sớm muộn gì tỷ tỷ cũng biết, do dự một lát, nhướng mày, tức giận nói ‘được rồi, ta nói, thật ra tất cả nên trách Triệu Thừa An khốn kiếp kia”

“Triệu nhị ca?” Tiêu Minh Yên sửng sốt “chuyện này liên quan gì tới hắn?”

“Đêm hôm đó ta đang ở trên đường ngắm hoa đăng thì vô tình gặp được hắn, bên cạnh hắn còn có một vị cô nương, hai người cười cười nói nói, tư thái thân mật, có vẻ không bình thường’ nói đến đây, nàng liếc nhìn tỷ tỷ một cái, lại tức giận nói tiếp “ta muốn biết rốt cuộc là có chuyện gì nên theo bọn họ đến Văn Tâm trai. Khi đó Văn Tâm trai đang cử hành hội thi Nguyên tiêu và đoán đố đèn l*иg nên người tham gia rất đông, chen tới chen lui làm ta suýt chút nữa mất dấu, nên ta có chút nóng nảy, vừa lúc hai người trước mặt lại ôm nhau, ta trong cơn tức giận liền đẩy người đang chắn trước mặt để xông qua, không ngờ bên cạnh lại là ao hoa sen,cho nên…”

Thế tử Định Quốc công phủ lại đứng ở nơi đó, vì thế mà gặp nạn

Nghe tiếng rơi xuống nước, Tiêu Minh Kiểu sợ hãi kêu lên, còn chưa kịp gọi Hành Cáp đi cứu người thì bị quần chúng vây xem đẩy ra. Cũng may tình huống dù hỗn loạn, Vệ Cảnh vẫn rất nhanh được cứu lên, khi đó nàng cũng không biết người rơi xuống nước là hắn, cho rằng không có việc gì, lại nghĩ tới Triệu Thừa An và nữ nhân kia nên không có ở lại, thầm nói xin lỗi rồi nhanh chóng bỏ đi. Đến ngày thứ hai, nghe nói Thế tử Định Quốc công gia ngoài ý muốn rơi xuống nước, mạng treo lơ lửng mới biết mình đã không cẩn thận gây họa lớn

Tiêu Minh Kiểu bình thường kiêu ngạo ương ngạnh nhưng luôn tuân thủ nguyên tắc người không phạm ta, ta không phạm người. Vệ Cảnh và nàng vốn không quen biết, lại vì nàng mà suýt nữa mất mạng, trong lòng vô cùng bất an, cho nên vừa biết tin liền vội vàng tìm lão cha Phúc vương cầu cứu

“Ngươi vì chờ họ Triệu kia ra hiếu, phí hoài thanh xuân đợi đến năm mười chín tuổi, tên khốn kiếp kia lại dây dưa không rõ với nữ nhân khác, ta sợ ngươi thương tâm nên mới nói phụ vương trước đừng nói với ngươi”

Dương Thành hầu Triệu Thừa An là vị hôn phu đính ước từ trong bụng mẹ của Tiêu Minh Yên, hai người vốn nên thành thân vào bốn năm trước nhưng trước hôn lễ, tổ phụ của Triệu Thừa An đột nhiên qua đời, hắn làm tôn tử nên phải giữ đạo hiếu, sau lão cha hắn là Dương Thành hầu lại chết. Tổ phụ qua đời giữ đạo hiếu một năm, phụ thân qua đời để tang ba năm, cho nên hôn sự mới lùi lại đến giờ

“A tỷ, sao ngươi không nói chuyện?”

Thanh âm của Tiêu Minh Kiểu kiến Tiêu Minh Yên hồi thần, nàng cúi đầu chạm nhẹ lên vòng ngọc đính hôn trên cổ tay, thật lâu sau mới nhàn nhạt nói ‘chỉ đang nghĩ nếu chuyện này là thật, nên xử lý đôi cẩu nam nữ kia thế nào đây”

Tiêu Minh Kiểu: “…”

Tiêu Minh Yên thích Triệu Thừa An, tuy ngày thường nàng không nói tới nhưng nhìn nàng thức đêm may quần áo cho đối phương là hiểu.Vì thế nhìn bộ dạng thất thần của nàng, Tiêu Minh Kiểu hận không thể xông vào Dương Thành hầu phủ, đánh Triệu Thừa An một trận

Tiêu Minh Yên lại tiếp tục hỏi tình huống của Vệ Cảnh

Sợ nàng lo, Tiêu Minh Kiểu không dám nói chuyện mình đánh nhau, chỉ hàm hồ vài câu cho qua chuyện

Tiêu Minh Yên cũng không nhiều lời, lưu lại một câu ‘đi ngủ sớm đi, sáng mai theo ta đến Định Quốc công phủ thỉnh tội’ rồi rời đi

Tiêu Minh Kiểu không có ý kiến. Nàng trước giờ dám làm dám chịu, nếu không phải vì sợ Tiêu Minh Yên biết chân tướng mà thương tâm, nàng đã quang minh chính đại đến Định Quốc công phủ vấn an Vệ Cảnh