Chương 7

Nghĩ như thế, trong lòng an tâm hơn, nhưng nhớ tới hà bao bảo bối của mình, Tiêu Minh Kiểu lại phát sầu. Trên đường tìm không thấy, vậy chắc chắn là rớt bên trong Định Quốc công phủ, không biết có bị ai nhặt được không, nếu không tìm được…

“Kiểu Kiểu, ngươi nhìn cái gì vậy?”

Tiêu Minh Kiểu hoàn hồn, sâu kín thở dài nói với lão cha nhà mình “không có gì, chỉ nghĩ lát nữa chúng ta tới nhà người ta có thể bị đánh trở ra”

Phúc vương là một mỹ trung niên béo trắng, người tròn vo như một quả cầu mà vẫn được coi là đẹp cũng vì hắn có được ngũ quan quá mức xuất sắc. Mày kiếm mắt sáng, môi hồng răng trắng,đã hơn bốn mươi tuổi nhưng nhìn y như ba mươi, toàn thân đầy kim ngọc cũng không hề thấy tục, bình thường luôn bị bằng hữu cùng lứa tuổi hâm mộ ghen ghét. Nhưng là đệ đệ mà Long Đức đế sủng ái nhất, Phúc vương không hề sợ, cho nên nghe nữ nhi nói vậy, hắn cười hề hề đáp “bọn họ không dám”

Tiêu Minh Kiểu biết rõ phu thê Định Quốc công mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, ngoài mặt sẽ không khó xử mình, hơn nữa nàng không có cố ý cũng đã sửa chữa sai lầm kịp thời, dù không đến xin lỗi ngay lập tức nhưng cũng không đến mức không thể giải thích,còn có địa vị của Phúc vương phủ, về tình về lý, bọn họ sẽ không làm quá mức. Nhưng đến Định Quốc công phủ rồi, nàng mới biết phu thê Định Quốc công còn ‘thông tình đạt lý’ hơn nàng nghĩ rất nhiều, nghe nàng giải thích xong, bọn họ chỉ kinh ngạc rồi nhanh chóng bày tỏ thông cảm với nàng, thậm chí Định Quốc công phu nhân Cát thị, tức là mẫu thân của Vệ Cảnh còn cảm tạ nàng, nói không nhờ nàng mời Trần lão thái y ra mặt, Vệ Cảnh đã sớm mất mạng

Nhìn phụ nhân dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, cử chỉ ưu nhã, vẻ mặt cảm kích, Tiêu Minh Kiểu cảm thấy khó hiểu. Nếu đổi lại người bị hại là a tỷ hoặc a huynh nhà nàng, mặc kệ đối phương thân phận cao thế nào, có cố ý hay không, nàng và phụ vương đều tuyệt đối không đơn giản tha thứ cho đối phương như thế, dù sao chuyện mất mạng, không cẩn thận là không được, huống chi lúc này Vệ Cảnh còn chưa thực sự thoát khỏi hiểm cảnh. Định Quốc công phu nhân làm mẫu thân mà như vậy cũng quá mức lý trí ah, nàng thực sự yêu thương Vệ Cảnh như trong lời đồn sao? còn Định Quốc công, không phải hắn rất thương yêu trưởng tử sao? Thật nhìn không ran ha

‘Trần lão thái y nói tính mạng của Cảnh nhi đã được bảo trụ, tiếp theo chỉ cần nằm trê giường tĩnh dưỡng là được, vương gia và quận chúa không cần lo lắng”

“Vậy là tốt rồi, những dược liệu và thuốc bổ này, các ngươi cất đi, nếu còn cần thứ gì khác, cứ việc phái người đến nói với bổn vương, trong phủ ta cái khác không có chứ mấy thứ đồ chơi này thì nhiều lắm, hoàng huynh luôn ban thưởng cho, nhà kho đã sắp chứa không hết”

Tiêu Minh Kiểu bị khẩu khí khoe khoang của lão cha nhà mình chấn động mà hoàn hồn, nghĩ dù thái độ của phu thê Định Quốc công quái dị thế nào thì đối với mình cũng là chuyện tốt, liền không suy nghĩ nữa, ngẩng đầu nói ‘vậy bây giờ ta có thể đi thăm Vệ thế tử không? ta muốn tự mình xin lỗi hắn”

Phu thê Định Quốc công đương nhiên không có phản đối

Biết Vệ Cảnh còn sống, Tiêu Minh Kiểu an tâm hơn. Nàng vừa theo nha hoàn dẫn đường đi đến tiểu viện kia, vừa suy nghĩ tới chuyện tìm lại hà bao bảo bối nhưng rất nhanh đã tới nơi

Dù tối qua đã biết nơi này rất yên tĩnh nhưng ban ngày nhìn thấy, nàng vẫn nhịn không được mà kinh ngạc “nơi này thật là chỗ Thế tử nhà các ngươi ở? Sao im lặng như lãnh cung vậy? ngay cả hạ nhân cũng không thấy?”

Nha hoàn dẫn đường giải thích “hồi quận chúa, Thế tử thích yên tĩnh, không thích bên cạnh có quá nhiều người vây quanh”

Nhưng thế này cũng quá yên tĩnh ah, đừng nói người, ngay cả tiếng chim hót cũng không có, Vệ Cảnh cả ngày ơ nơi như vậy, không khó chịu thành ngốc tử chứ? Lại nghĩ tới biểu hiện vừa rồi của phu thê Định Quốc công, Tiêu Minh Kiểu liền xoay chuyển tròng mắt, làm như lơ đãng hỏi ‘vậy tự hắn muốn ở nơi này sao?”

“Dạ, lúc đầu Quốc công gia và phu nhân thấy nơi này quá vắng vẻ, không có đồng ý nhưng Thế tử thích, bọn họ cũng không ngăn cản”