Chương 1: Ngự thỉnh lên Ni Sơn

Kinh đô: Phủ Công chúa

Trăng sáng trên cao rải đầy cát bạc vào trong phòng, dạ minh châu tôn lên ánh trăng, làm cho nội thất bên trong khuê các sáng ngời, nhưng người trong màn mây vẫn gặp ác mộng liên miên.

“Nam mô a di đà phật!” Công Tôn Huyền Ninh từ trong mộng bừng tỉnh, giữa trán nhiễm một tầng mồ hôi mỏng.

“Quận chúa?”

Nghe được tiếng lo lắng của nha hoàn gác đêm bên ngoài, Công Tôn Huyền Ninh chống người ngồi dựa ở đầu giường, vén rèm lên nhàn nhạt mở miệng: “Ta không sao.”

Nghĩ lại giấc mơ vừa rồi, đôi mày thanh tú không khỏi nhíu lại, nửa năm qua đã không đếm được đây là lần thứ mấy nàng mơ thấy, nhưng chuyện trong mộng lại chân thật đến như vậy, mà người trong mộng lại thật sự tồn tại.

Nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, ánh mắt Công Tôn Huyền Ninh thâm trầm, bàn tay trắng nõn thu lại, màn rủ xuống.

“Ngươi nói gần đây hắn muốn đi Ni Sơn Thư Viện đọc sách?” Dưới ánh mặt trời, Công Tôn Huyền Ninh một thân xanh tươi mới, nghe thấy lời của Ảnh Nguyên, nàng đặt cây cung trong tay xuống, nhìn về phía mũi tên đã cắm chặt vào tâm bia ở xa xa, sắc mặt bình thản.

“Đúng vậy.”

Công Tôn Huyền Ninh ném cung tên vừa cầm trong tay xuống, nói với Nguyễn Bá bên cạnh: “Ta muốn đi Ni Sơn Thư Viện!”

Trong trung đường, Công Tôn Khuyết vừa mới nhận được ý chỉ của thánh thượng sắc mặt Công Tôn Khuyết đen kịt.

“Hồ nháo!” Công Tôn Khuyết vỗ bàn đứng lên: “Ni Sơn Thư Viện toàn là nam tử, con một đứa con gái còn muốn danh dự nữa không!”

“Phu quân, chàng trước tiên hết nghe Ninh Nhi nói cho hết lời.” Tư Mã Uyển Vi kéo nhẹ tay phu quân nhà mình xuống, rất bất đắc dĩ.

Nhớ tới tình tiết trong mộng, Công Tôn Huyền Ninh hành lễ với cha mẹ, nói: “Phụ thân, mẫu thân, lòng con đã quyết, nhất định phải đi Ni Sơn Thư Viện.”

“Con còn dám nói!”

“Dù sao ý chỉ của hoàng cữu cũng đã hạ xuống rồi.”

Thấy Công Tôn Khuyết lại muốn nổi giận, Tư Mã Uyển một phen giữ chặt hắn, triều nữ nhi nói: “Ninh Nhi, con về chuẩn bị trước đi, phụ thân con đã có ta.”

“Cảm ơn mẫu thân!” Công Tôn Huyền Ninh trong nháy mắt cười đến mức híp cả mắt, khuôn mặt vốn dĩ đã tinh xảo càng thêm tao nhã.

“Nàng đây là mẹ hiền chiều hư con!” Công Tôn Khuyết không nỡ tức giận với thê tử đành phải ngồi lại, nhìn thánh chỉ minh hoàng trên bàn, càng thêm buồn bực: “Thánh Thượng tại sao cũng hùa theo đứa trẻ này.”

Tư Mã Uyển Vi đưa một chén trà nhỏ, cười nhạt: “Ninh nhi muốn gì, hoàng huynh lúc nào từ chối?”