Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quan Hệ Bí Ẩn

Chương 1

Chương Tiếp »
Những ngày gần đây, đám người cấp cao của tập đoàn Ân thị đều không hẹn mà cùng giữ kín một bí mật trọng đại.

Đó chính là tổng tài của mình đang bao dưỡng một tiểu dã mô

(*người mẫu tự do)

mới vào nghề! Lẽ ra cái này không phải chuyện quan trọng gì, nhưng mà tiểu tình nhân này lại là người thứ ba, người điều hành Ân thị hiện nay là Ân Thiệu Hành, từ ba năm trước đã cùng tiểu Thái Tử của bọn họ làm chứng nhận kết hôn ở nước ngoài, lúc ấy vẫn còn oanh động toàn bộ làng giải trí Hoa Quốc. Không nghĩ tới, chà chà, ngắn ngủi ba năm tình cảm của bọn họ liền thay đổi.

Tin tức này ngay từ đầu được truyền tới từ bộ phận PR, có đám chó săn trong lúc vô tình chụp được ảnh Ân Thiệu Hành cùng tiểu dã mô đêm khuya hẹn hò, nhưng tạp chí của bọn họ quy mô quá nhỏ, sợ sau khi để lộ ra sẽ bị ngừng hoạt động liền ý định chỉ cần một khoản phí lập tức bán đứt tin tức. Bộ phận PR bên kia mua lại ảnh chụp sau đó cũng không dám báo cáo lại, lặng lẽ tiêu hủy toàn bộ. Nhưng đáng tiếc, trên đời không có tường nào gió không lọt qua, sẽ luôn luôn có người lắm mồm lại mang theo tâm lý hiếu kỳ để lộ ra bí mật này tại trà dư tiểu hậu.

(*thời điểm nghỉ ngơi hoặc nhàn rỗi.)

Đám nhân viên phía dưới cũng không dám thở mạnh, chỉ len lút điên cuồng thảo luận trên các phần mềm mạng, đám người cấp cao sau khi nghe được cũng không dám tin, nhưng mà có một ngày bọn họ trong lúc vô tình thấy được tiểu dã mô khóe mắt chân mày mang theo xuân ý, bước chân lung lay đi ra từ văn phòng của Tổng giám đốc, nghiễm nhiên là bộ dạng vừa mới được hung hăng yêu thương, bọn họ lập tức trầm mặc.

Hôm nay bọn họ tập trung một chỗ thảo luận.

“Ài, ngươi nói, chuyện này có nên nói cho tiểu Thái Tử không?” Một người hỏi.

“Chuyện này… khó mà nói a, đám chú bác chúng ta chen vào giữa bọn nó làm gì?” Một người khác trả lời.

“Nhưng mà chúng ta dù sao cũng là nhìn bọn nó lớn lên, chẳng lẽ cứ như vậy để Ân Thiệu Hành tùy tiện làm bậy?”

“Thôi đi, không phải ông ở bên ngoài cũng có sao, đàn ông nào có thể khư khư với một người mà không thấy ngán a.”

“Đúng vậy.” Lại có thêm một người phụ họa.

“Làm cái gì lại kéo lên người tôi?! Chuyện của tôi không giống, con cọp cái nhà tôi… ài, không nói đến bà ấy nữa. Nhưng mà tiểu Thái Tử có chỗ nào không tốt?”

“Vợ chồng son người

ta đóng cửa bảo nhau, đám người ngoài như chúng ta nào có thể biết được rõ ràng như vậy? Coi như hết, vẫn là không nên nhúng tay vào tốt hơn, nói là nói nhìn tiểu Thái Tử lớn lên, nhưng một năm lại không thấy được mấy lần. Hơn nữa chân chính quản lý Ân thị hiện tại vẫn là Ân Thiệu Hành, đừng tự rước họa vào thân nữa, nếu tiểu Thái Tử ở nước ngoài lấy cảm hứng thì cứ để nó an tâm chơi đùa đi.”

“…”

Vì thế mọi ngươi nhất trí ngầm thừa nhận chuyện này mà ngậm miệng không nhắc tới nữa, tiểu Thái Tử trong miệng bọn họ dĩ nhiên cũng không bao giờ được biết đến.

Ban đêm, tiểu dã mẫu Lewis nằm dưới thân Ân Thiệu Hành dùng đôi chân thon dài quấn thật chặt eo của hắn, trong miệng là tiếng rêи ɾỉ ư ư a a.

“Hôm nay như thế nào lại nhiệt tình như vậy, hửm?” Ân Thiệu Hành cười cười véo mặt cậu một cái, chỉ thấy khuôn mặt diễm lệ của Lewis lập tức hằn lên một dấu đỏ.

“Ha… bởi vì ngày mai, ngày mai ngài sẽ không đến chỗ em nữa.”

Nghe vậy, động tác của Ân Thiệu Hành lập tức dừng lại, tiếp theo không nói một lời liền rút ra khỏi cơ thể cậu, thần tình lạnh lùng nhìn cậu.

Lewis mới cảm thấy mình lỡ lời: “Thiệu Hành, em…”

“Cậu gọi tôi là gì?” Nắm cằm của cậu, sắc mặt Ân Thiệu Hành càng lúc càng lạnh.

“Ân, Ân tổng.” Lewis không dám tiếp tục nhiều lời, làm ra một bộ dạng ủy khuất sắp khóc mà nhìn Ân Thiệu Hành, “Em chỉ là… em chỉ là không nỡ xa ngài.”

Ân Thiệu Hành đẩy chân cậu ra đem người quay lưng lại rồi từ phía sau hung hăng tiến vào, một bên khiến người cao giọng rêи ɾỉ một bên không mang theo chút cảm xúc nào mà cảnh cáo: “Nhớ kỹ thân phận của cậu.”

Lewis che dấu tâm tình hỗn loạn trong lòng, giả bộ như không có việc gì mà chuyên tâm chìm đắm vào trận hoan ái.

Lewis cũng đã từng chính trực thuần lương, nhưng mà trong vòng giải trí, cái này cũng không thể xem như cơm ăn, vì vậy tại một lần say rượu ngoài ý muốn liền thuận thế dính vào đại kim chủ Ân Thiệu Hành này.

Ngày đó cậu vốn được sắp xếp đi cùng tổng giám đốc của một công ty bất động sản, nhưng mà tướng mạo cùng cách làm việc của đối phương vô cùng hèn mọn bỉ ổi, cậu thật sự không quá cam lòng với cửa ải này, dọc đường đi liền lấy cớ muốn đi toalet mà trốn vào ghế lô bên cạnh.

Đó chính là ghế lô của Ân Thiệu Hành. Lúc ấy hắn chính là ba phần say bảy phần tỉnh mà chuẩn bị rời đi, nhưng khi nhìn thấy mình thì lập tức chặn lại kéo qua, một bên gọi “Mật Nhiên” một bên cởi ra quần áo của cậu, động tác có chút gấp gáp cũng rất ôn nhu.

Người có thể xuất hiện ở chỗ này dĩ nhiên không phú thì quý, Lewis thầm tính toán, động tác trên tay rồi lại ỡm ờ, vẫn một mực nói “Tiên sinh, ngài nhận lầm người rồi.”

Nhưng đối phương vẫn là tiến vào một ngón tay. Lewis nhịn không được nhíu mày, cho dù trước khi tới gặp tổng giám đốc bất động sản kia cậu đã tự mình mở rộng qua nhưng đây vẫn là lần đầu tiên. Hơn hai mươi năm lăn lộn trong vòng giải trí nhưng cậu vẫn là một xử nam, việc này nói ra đoán chừng sẽ không có ai tin tưởng.

Nhưng mà đây chính là sự thật.

Sau khi đối phương cẩn thận giúp cậu làm xong bước dạo đầu liền chậm rãi chen vào, Lewis cố gắng dằn xuống khó chịu trong lòng cùng thân thể ý định thả lỏng. Người phía trên đoán chừng nhìn thấy bộ dạng nhíu mày của cậu nên có chút bận tâm, cúi đầu trấn an cậu bằng một nụ hôn, hôn xong còn hỏi cậu “Có thể không”, việc đã đến nước này, cậu còn có quyền gì mà cự tuyệt đây? Kỹ thuật của đối phương rất tốt, hiển nhiên là có kinh nghiệm phong phú, vì vậy cậu dần thả lỏng, lớn mật mà nghênh hợp với đối phương, tuyệt không giống như lần đầu tiên.

Thời điểm mồ hôi của đối phương nhỏ xuống mặt Lewis, cậu nghe thấy người đàn ông một bên thở hổn hển một bên yêu cầu cậu: “Gọi tôi…”

“Gọi ngài, ừm… gọi ngài là gì?” Lewis còn không biết hắn là ai.

Đối phương dùng một loại ánh mắt vô cùng nhu tình chăm chú nhìn cậu, động tác trong cơ thể mình vẫn mãnh liệt như trước, chỉ thấy hắn cúi đầu xuống cắn cắn vành tai đã sớm biến thành màu đỏ của cậu, nói: “Gọi tôi là Thiệu Hành a…”

Lewis phối hợp một tiếng lại một tiếng đầy nhu tình lưu luyến mà gọi hắn, trong bụng lại đang tìm kiếm cái người gọi là “Thiệu Hành” này rốt cuộc là loại nhân vật nào, thoạt nhìn còn trẻ như vậy, anh tuấn như vậy, còn có quanh người hắn vô ý hữu ý tỏa ra khí thế của cấp trên…

Chờ đến khi cậu rốt cuộc là đoán được đại khái, nhịn không được cả kinh! Phía dưới cũng vô thức co lại, người đàn ông kêu một tiếng buồn bực, oán hận lật cậu qua, lại để cho cậu quỳ sấp trên ghế sopha, càng thêm dùng sức giống như đang trừng phạt.

“A… Thiệu Hành, Thiệu Hành chậm một chút…” Cứ qua lại mấy trăm lần như vậy Lewis nhịn không được lên tiếng cầu xin.

Cuối cùng người đàn ông cũng đến lúc bắn ra.

Sau khi hai người phát tiết đều tỉnh táo không ít, Lewis bất chấp trong người vẫn còn mang theo tϊиɧ ɖϊ©h͙, vội vàng mặc quần áo vào rồi mạnh mẽ chống đỡ đứng lên: “Ân tổng… ngài nhận lầm người.” Hổn hển nói xong, Lewis đã muốn mau chóng rời đi.

Nếu cậu không đoán sai, người đàn ông này chính là tổng tài của công ty điện ảnh Ân thị, địa vị của Ân thị trong ngành giải trí Hoa Quốc hết sức quan trọng, đúng ra nếu có thể đi theo hắn tuyệt đối không thiếu chỗ tốt, nhưng người đàn ông này thế nhưng đã lập gia đình! Bạn đời của hắn chính là tiểu Thái Tử của Ân thị, cho dù mình có là người mẫu quốc tế cũng không thể nào đắc tội được. Tuy rằng Ân Thiệu Hành quả thật là đối tượng nương tựa rất tốt, nhưng chuyện này của bọn họ một khi đã đưa ra ngoài ánh sáng, cậu cũng đừng mong có thể tiếp tục bước chân vào giới này nữa.

Ngay tại thời điểm Lewis còn đang xoắn xuýt do dự, Ân Thiệu Hoành đưa tay kéo cậu qua, cậu không đứng vững, thoáng cái quỳ xuống giữa hai chân của đối phương, lúc này cậu mới để ý thấy vừa rồi người đàn ông này cũng không cởϊ qυầи áo, chỉ có mỗi khóa quần là kéo xuống, hiện tại vật kia vẫn là ở trạng thái nửa cương.

Ở đó còn mang theo chất lỏng ướŧ áŧ. Nhớ tới chuyện vừa rồi Lewis nhịn không được có chút xấu hổ.

Ân Thiệu Hành dường như không hề để tâm, ngược lại nâng cằm cậu lên tỉ mỉ quan sát, phát hiện Lewis cũng có một đôi mắt hoa đào câu nhân. Tiếp theo đưa tay xoa xoa khóe mắt cậu một cái: “Trang điểm?”

Đây là thói quen của Lewis, khuôn mặt trang điểm có thể khiến cho cậu cảm thấy an toàn, nhưng cậu không hiểu được ý tứ của người đàn ông, chỉ có thể do dự gật đầu. Một giây sau một chiếc khăn tay ném lên mặt cậu: “Lau.”

“Lau, lau không hết, phải gỡ xuống.” Lewis nắm khăn lụa của hắn dè dặt nói.

Cũng không biết người đàn ông này nghĩ như thế nào, vậy mà không tiếp tục yêu cầu nữa, ngược lại hỏi cậu: “Tên gọi là gì?”

“Lewis.” Nói xong lại thấy người đàn ông nhíu mày, bàn tay đang nắm cằm cậu lại tăng thêm lực.

“Tên tiếng Trung.”

“…Quan Hi.” Lewis nghĩ một lúc mới nhớ ra, lại nói một cách không tình nguyện, người đại diện của cậu nói cái tên này bị trùng với một người trong giới rồi, liền đổi cho cậu nghệ danh Lewis này. Dần dà cậu cũng nhanh quên mất tên tiếng Trung của mình là gì.

Người đàn ông buông lỏng cằm cậu ra, ánh mắt sáng quắc nhìn cậu chằm chằm một lúc: “Người mẫu?”

Lewis bị hắn nhìn khiến cả người không được tự nhiên, giống như bản thân không mặc quần áo đứng trước mặt hắn vậy, có chút lúng túng gật gật đầu.

Kết quả lại nghe đối phương nói với cậu: “Có muốn đi theo tôi không?”

Lewis bỗng nhiên ngẩng đầu: “Thế nhưng tiểu Thái Tử…”

Ánh mắt sắc bén của người đàn ông lập tức bắn qua, trong bóng tối lờ mờ như thấy được bản chất, thời điểm trái tim Lewis nhảy tưng tưng trong l*иg ngực, đối phương bật cười: “Cậu thật thông minh.”

Ngụ ý chính là mình đoán đúng thân phận của hắn, Lewis thầm nghĩ. Lại nhịn không được bởi vì yêu cầu của hắn mà có chút vui mừng, im lặng giãy giụa, rốt cuộc là đập nồi dìm thuyền, hay vẫn là cẩn thận đề phòng mà từ chối hắn đây?

(*Phá phủ trầm châu: đập nồi dìm thuyền; quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀)

Ân Thiệu Hành nhìn thấy dáng vẻ của cậu liền biết cậu đang nghĩ gì: “Yên tâm, em ấy sẽ không biết.”

Câu trả lời cuối cùng của Lewis chính là cúi đầu ngậm lấy hắn.

Cứ như vậy, Lewis theo hắn một năm, trong lúc đó Ân Thiệu Hành không tiếp tục bao dưỡng những người khác.

Cậu vốn là người mẫu của công ty dưới quyền Ân thị, sau khi cùng Ân Thiệu Hành, cậu liền cắt hợp đồng, mặc khác cùng hắn ký một hợp đồng bao dưỡng. Đại khái là thời gian bao dưỡng không giới hạn, đối phương có thể tùy ý kêu dừng, cậu có thể tùy ý hưởng thụ tài nguyên của Ân thị, nhưng mỗi tháng chỉ có thể nhận hai hợp đồng, với tư cách đền bù tổn thất Ân Thiệu Hành sẽ đúng hạn đưa cho cậu một khoản phí bao dưỡng không hề nhỏ, yêu cầu duy nhất chính là cậu phải nghe lời.

Đối với bản hợp động này Lewis cảm thấy hết sức ngoài ý muốn, bởi vì ngoài những quy định cứng ngắc khác thì cũng không khỏi quá rộng rãi rồi, đối với việc không thể nhận quá nhiều hợp đồng cậu cũng không có ý kiến gì, thầm nghĩ đây có lẽ là du͙© vọиɠ chiếm hữu của Ân Thiệu Hành đi?

May mắn, cậu tiến vào giới giải trí cũng chỉ vì muốn kiếm miếng cơm, cũng không có quá nhiều du͙© vọиɠ, lúc trước chẳng qua là cảm thấy sau khi nổi tiếng có thể kiếm được nhiều tiền mà thôi. Hiện tại Ân Thiệu Hành bỏ ra cho cậu một khoản không nhỏ, so với tiền kiếm được sau mỗi hợp đồng còn muốn nhiều hơn, vì thế Lewis liền an tâm vượt qua cuộc sống giống như chim hoàng yến này.

Trong lúc nhớ lại chuyện cũ Lewis cũng đã hầu hạ Ân Thiệu Hành tắm xong, sau đó hai người nằm xuống giường thân mật ôm nhau ngủ, giống như bọn họ là một cặp đôi yêu nhau thật sự.

Nhưng mà Lewis biết rõ, bắt đầu từ ngày mai cậu lại có một khoảng thời gian không được gặp Ân Thiệu Hoành nữa rồi, bởi vì

——

Tiểu Thái Tử của Ân thị về nước.
Chương Tiếp »