Chương 15: Con rồng nhìn trộm châu báu

Buổi tối quay về nhà, bà Chu - mẹ của Kiều Sanh và ông Đại Kiều - bố của cô đưa cô đến nhà ông bà nội.

Vì đã về hưu, ông bà nội của cô đã cùng dọn về ở ngôi nhà cũ dưới nông thôn kia sống, khi nhỏ bởi vì bố mẹ Kiều bận rộn công tác, nghỉ đông và nghỉ hè Kiều Sanh đều bị gửi nuôi ở dưới nhà cũ ấy của ông bà nội nên rất quen thuộc với ngôi nhà ấy.

Ban đêm, cô nằm trên chiếu giường gỗ màu hồng cô đã ngủ từ nhỏ đến giờ, ánh trăng trắng bạc từ ngoài cửa sổ xuyên vào bao phủ lên khắp bàn học, chiếu đến bên cạnh tủ quần áo, cuối cùng dừng lại trên nền nhà trước giường của cô, tiếng dế và tiếng ve sầu kêu rả rích ngoài đồng ruộng đan xen truyền đến, sự khô nóng oi bức ngày hè bị ngọn gió đêm thổi tiêu tan hết, cũng quét hết đi tâm trạng bực bội khó ở của Kiều Sanh trong cả buổi chiều hôm nay.

Phó Dư, cô không thích anh... Cô cố hết sức tìm cái cớ cho cái gật đầu ma xui quỷ khiến lúc ấy của mình.

...

Sau khi trở lại sân thể dục tất nhiên đã bị Hứa Triệu phát hiện ra nét vui mừng không giấu được toát ra từ Phó Dư, nhưng lại chẳng hỏi được Phó Dư cái gì, còn bị bắt tiếp lấy mấy cú phát bóng vui mừng quá mức cũng như trọng lực siêu nặng lúc đập bóng của anh.

Buổi chiều tan học, Phó Dư vốn đang định chủ động thêm một bước lại phát hiện mặt bàn của Kiều Sanh đã được thu dọn ngăn nắp sạch sẽ rồi, cặp sách để trong ngăn bàn cũng không thấy bóng dáng, biết cô đã đi rồi, vì thế anh vẫn về nhà cùng Tần Tử Dương và Hứa Triệu.

Dọc theo đường về Tần Tử Dương và Hứa Triệu đều muốn thăm dò những điểm khác thường trong ngày hôm nay của anh, nhưng lại chẳng cạy ra được gì.

Không phải Phó Dư không muốn nói cho bọn họ, anh sợ nói ra rồi sẽ không tốt cho Kiều Sanh, vướng vào mấy tin đồn kiểu này, con gái thường sẽ phải chịu nhiều chỉ trích hơn con trai.

Bởi vì là người nổi tiếng trong khuôn viên trường học, thông tin liên lạc của Kiều Sanh, Phó Dư và những người khác gần như đã trở thành thông tin công khai, chỉ cần lên diễn đàn của trường tùy tiện tìm một chút là có thể tìm ra, mọi người đều có thể thêm bạn bè, nhưng có thể được chấp nhận hay không thì chưa biết.

Phó Dư đã biết số WeChat của Kiều Sanh từ lâu, anh đã sao chép dãy số ấy vào phần thêm bạn bè vô số lần, nhìn cô sửa đổi biệt danh, ảnh đại diện không biết bao nhiêu lượt, nhưng anh vẫn chưa bao giờ dám ấn xuống nút thêm bạn.

Buổi tối hôm nay anh lại một lần nữa thuần thục nhập dãy số anh đã khắc sâu trong tim kia vào ô tìm kiếm, nhìn biệt danh quen thuộc với tấm ảnh đại diện vừa mới thay, lần này anh quyết đoán ấn tay xuống.

“Phó Dư.” Anh viết trong ô giới thiệu xin kết bạn.

Tắt màn hình điện thoại, anh gối đầu lên cánh tay, ngước nhìn trần nhà đã tắt đèn tối om bỗng nhiên đột ngột cười rộ lên.

Hôm nay anh bốc đồng quá rồi.

Nhưng anh không hối hận.

Có quá nhiều người ngấp nghé quanh cô, ngày trước vì có khoảng cách nên anh không cảm nhận được, chỉ có thể nghe từ miệng người khác những ai những kẻ nào hôm nay đã tỏ tình với Kiều Sanh, lại có tên nào thừa nhận người cậu ta thích là Kiều Sanh... Mà anh lại chẳng có tiếng tăm gì.

Hôm nay nhìn thấy Trần Kiến Hào ngồi sau chỗ cô cười đùa quen thuộc nói với cô những lời này, ngồi phía sau có thể dễ như trở bàn tay tiếp xúc gần với cô bằng cách dựa người về phía trước, sau khi trông thấy cô tỉnh ngủ còn không cần ngại mà thay cô túm mấy sợi tóc rối loạn lòa xòa ở sau người lại, trong lòng anh như có một ngọn lửa nóng rực đang bừng bừng bốc cháy, nhưng mà anh không có lập trường, anh không tư cách chỉ trích, anh chẳng là gì của cô cả.

Đả kích mà chính mắt nhìn thấy so với nghe người khác nói càng thêm kí©h thí©ɧ khó chịu, hơn nữa về sau chỉ có nhiều hơn chứ không hề ít đi.

Không có Trần Kiến Hào cũng sẽ có những người khác, cô chính là viên ngọc quý tỏa sáng lấp lánh thu hút sự chú ý của mọi người, mà anh chỉ là con rồng nhìn trộm châu báu, muốn chiếm khối đá quý này làm của riêng, giấu kỹ ở trong lông ngực mình.

Trong giây phút bốc đồng anh đã tỏ tình, sự từ chối nằm trong dự kiến của anh ở sâu trong mắt cô đã bị anh đánh gãy, bị anh thay đổi cách thức khiến cô tiếp nhận.

Anh muốn bước vào trong ánh mắt cô, trong lòng cô, và cả trong thế giới của cô.

Một con rồng đen tối tột cùng như anh sẽ không nhịn nổi người khác dòm ngó châu báu của anh nữa đâu.