Chương 19: Năm Mới Vui Vẻ

Sau khi Phó Dư thi xong, nhiệm vụ đã giảm đi rất nhiều.

Kỳ thi của anh không chỉ là kiểm tra chuyên môn quần vợt, mà còn gồm có chương trình văn hóa.

Không thể nói mười phần nắm chắc chín phần, nhưng Phó Dư vẫn tự tin. Anh nộp hồ sơ vào mấy trường, những đảm bảo vẫn còn có đọc sách. Tất nhiên, nếu điểm văn hóa không đủ, vẫn có thể bổ sung điểm thi vào đại học, nhưng áp lực vẫn được nhẹ hơn nhiều.

Bây giờ anh đã trở thành một người từng trải sau kỳ thi, an ủi Kiều Sanh - một người chuẩn bị cho kỳ thi nghệ thuật.

Tố chất tâm lý của Kiều Sanh không tệ, nhưng cô vẫn còn lo lắng.

Đối với phát thanh truyền hình, không phải cô đặc biệt yêu thích, nhưng cũng xem như là một thứ mà cô thích, khi cô thi tuyển sinh chọn chuyên ngành nghệ thuật nếu không vì điểm kém, cô đã không chọn ngành phát thanh.

Cô có nền tảng tốt, khi bắt đầu cũng xem như là không quá muộn, nhưng vẫn còn một chút khó khăn để vào các trường đại học truyền thông tốt nhất trong nước.

Tuy nhiên, không khí của đêm giao thừa và tết Âm Lịch quá rõ ràng, giúp cô vơi đi sự lo lắng.

Vào đêm giao thừa cô rất vui, vì ở quê nên ở đây vẫn được đốt pháo, bác của cô mua rất nhiều về đặt một chổ trong sân, đến tối mới đốt pháo.

Phó Dư cũng trở về quê nhà, quê quán của nhà họ Phó không phải ở thành phố H. Quê gốc của ông nội anh ở vùng ven biển Đông Nam, sau này lập nghiệp ở thành phố H.

Phó Dư về quê và chụp rất nhiều ảnh gửi cho cô, thành phố X - quê anh nằm trên hòn đảo ven biển, giờ đã trở thành thành phố du lịch, không có mùa đông, chỉ có mùa xuân, mùa hạ và mùa thu, là một thành phố tuyệt vời để trải qua mùa đông, rất thu hút Kiều Sanh.

Kiều Sanh không biết nấu ăn. Khi người lớn nấu bữa tối giao thừa, cô cùng anh em họ chơi thể thao điện tử và chơi bài gì đó.

Ồn ào nhốn nháo, bắt đầu đếm ngược đến giao thừa, sau bữa cơm tối giao thừa, người em họ bắt đầu hò hét đòi bác đốt pháo, nhảy cẫng lên trong sân đầy phấn khích.

Khoảnh khắc pháo hoa nở rộ mới nhận ra giá trị của bản thân, chúng đẹp lộng lẫy đến chói mắt, lặp đi lặp lại, nở rộ một lần lại một lần nữa.

Cô cảm nhận được sự rung động của chiếc điện thoại trên tay giữa tiếng pháo hoa rộn rã.



Cô xoay điện thoại, điện thoại trên WeChat, ảnh đại diện là một màu đen, là ảnh đại diện của Phó Dư, chỉ ghi chú một cách đơn giản một từ Phó Dư, trái tim của cô vốn không dao động nhiều sau khi xem pháo hoa, lại bắt đầu đập mạnh.

Sau khi cô mở kết nối, pháo hoa vẫn đang nở rộ trước mắt cô, âm thanh vang lên không ngừng, nhưng giọng nói trong trẻo của Phó Dư vẫn truyền đến tai cô một cách thuận lợi và rõ ràng.

“Chúc mừng năm mới, Kiều Sanh.” Chữ “Sanh” bị anh cắn nhẹ, có chút ý vị quyến luyến nhớ nhung.

“Chúc mừng năm mới.” Giọng nói của Kiều Sanh xuyên qua mọi ồn ào, truyền đến tai Phó Dư.

“Ở đó cậu đang đốt pháo hoa sao?”

“Ừm.” Cô gật đầu, nhận ra rằng anh không thể nhìn thấy nên ừ một tiếng: “Cậu có muốn xem không?”

Sau khi nói xong, Kiều Sanh cảm thấy bàn tay mình đang cầm điện thoại bắt đầu nóng lên, không biết có hối hận hay không, nhưng sự ngại ngùng là có thật.

“Muốn.” Anh khẽ cười, bị cô nghe thấy.

Bác của cô mua rất nhiều pháo, bây giờ vẫn chưa đốt hết, còn mấy hộp.

“Tớ sẽ gọi video cho cậu.”

Cô cúp điện thoại, bấm vào giao diện cuộc gọi, chuyển qua cuộc gọi video, hít một hơi, vừa muốn bình tĩnh lại phản ứng thái quá của mình, vừa muốn thả lỏng hơn, nhưng đầu ngón tay run rẩy để lộ ra vẻ giả vờ bình tĩnh của cô.

Tiếng chuông riêng của WeChat vang lên, sau hai giây đã kết nối Phó Dư đầu bên kia.

Trên màn hình hiện lên khuôn mặt của hai người, tuy biết chỉ nhìn khuôn mặt qua màn hình, không phải thực sự đối diện nhau, nhưng tai Kiều Sanh vẫn lặng lẽ đỏ lên, ánh mắt có chút mơ hồ.

Sau hơn hai tháng video này là lần “gặp gỡ” đầu tiên của họ.