Chương 24: Xe Đạp

Vào buổi sáng sớm gió vẫn còn mang theo chút lạnh lẽo, mà ở phía trước Phó Dư chắn gần hết gió cho cô, gió lùa vào áo khoác làm áo anh phồng lên, anh cởi hết khoá kéo áo khoác ra.

“Không lạnh à?” Kiều Sanh ngồi trên yên sau, một tay ôm cặp sách Phó Dư, một tay chống trên vanh sắt chỗ ngồi.

Trong cặp của Phó Dư không mang vợt tennis nên rất nhẹ, nặng chỉ bằng vài cuốn sách, cô ôm vào trong ngực.

“Không lạnh, không sao cả.”

Kể cả khi cơ thể của anh được bao bọc trong bộ quần áo thể dục rộng thùng thình cũng có thể lộ ra hình dáng rắn chắc, vai rộng eo thon, đường cong cơ bắp trên lưng cũng rất đẹp.

“Thế thì tốt rồi.” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng Kiều Sanh vẫn lặng lẽ buông tay đang chống sau yên xe đạp, đưa lên vòng qua eo Phó Dư, tay ôm trước eo anh, giúp anh kéo khoá áo khoác lại.

Bởi vì không quen gần gũi với nhau, nên Kiều Sanh thấy hơi xấu hổ, khoảng cách của hai người lập tức được kéo lại gần hơn.

Ở nơi Kiều Sanh không nhìn thấy, Phó Dư cúi đầu nhìn

vào đôi tay nhỏ đang ôm trước eo anh, nhếch miệng cười, anh thả chậm tốc độ đạp xe.

Kiều Sanh vẫn còn có chút rụt rè, mặc dù mình đang ôm eo bạn trai, nhưng vẫn không dám dựa vào gần anh, ở giữa hai người chừa lại một khoảng trống.

Càng gần đến trường học, người đi đường mặc đồng phục càng nhiều, những người nhìn thấy hai người họ cùng đến trường cũng càng nhiều hơn.



Vốn Kiều Sanh đã chuẩn bị tốt tinh thần muốn công khai, cho nên bị thấy cũng không sao cả, nhìn thì cứ nhìn đi.

Mãi đến bãi đỗ xe của trường học, người chú ý đến họ mới ít đi.

Cô buông bàn tay đang nắm lấy vạt áo khoác của anh, chỗ áo khoác bị nắm lấy có hơi nhăn, vừa định thu tay lại đã bị anh nắm lấy, bàn tay to của anh có thể bao trọn toàn bộ tay của cô, ngón tay anh vuốt ve mu bàn tay cô.

“Có hơi lạnh.”

Đúng là tay cô bị gió thổi vào có hơi lạnh, mà tay Phó Dư vẫn luôn cầm tay lái ở bên ngoài thế mà tay lại cực kỳ ấm, khi tay cô được anh nắm trong tay, cảm giác rất ấm áp.

“Em xuống xe đã.” Cô rút tay ra, ôm cặp sách của anh, nhảy từ yên sau xe đạp xuống, chờ anh đi đỗ xe.

Sau khi khóa kỹ xe đạp, Phó Dư cầm lại cặp sách, cũng muốn cầm cả cặp sách của cô, nhưng bị cô từ chối.

“Được rồi.” Anh không tiếp tục muốn cầm cặp sách cho cô nữa, vươn tay ra với cô: “Để anh sưởi ấm tay cho em.”

Kiều Sanh nhìn anh nghiêm túc nói muốn nắm tay cô, mà sâu trong mắt anh có chút không được tự nhiên, đã bán đứng vẻ giả vờ bình tĩnh của anh.

“Ừ.” Cô thoải mái đưa tay bỏ vào trong lòng bàn tay anh, bị anh lật lại xuyên qua kẽ ngón tay nắm lấy, kín kẽ không chút chỗ trống, nhiệt độ ấm áp trong cơ thể cũng truyền lên, xua đi lạnh lẽo trên tay cô.



Mới sáng sớm diễn đàn của trường Trung học phổ thông số Bảy đã cực kỳ sôi động, những bạn học đi cổng sau không nhiều lắm nhưng vẫn có, không ít người nhìn thấy Phó Dư chở Kiều Sanh ngồi trên xe đạp đến trường, hơn nữa còn có mấy người lớn gan chụp ảnh lại rồi ném lên trên diễn đàn.

“KS/PD Thật sự có chuyện tình, cả nhà ơi!”

“Ảnh chụp đã được chia sẻ.jpg”

“Khỉ thật, sáng nay tôi dậy trễ, lúc nhìn thấy Phó Dư đạp xe vào cổng sau còn thấy bình thường, tuy nhiên lúc cậu ấy đạp xe ngang qua tôi, thấy trên yên sau lại có người ngồi! Lập tức nhận ra chuyện này không bình thường đâu!

Vì thế tôi muốn nhìn kỹ một chút, xem là thần thánh phương nào lại có thể ngồi yên sau của bông hoa cao lãnh của trường chúng ta, cứ tưởng CP “Quãng đời còn lại” là BE. Kết quả, vừa nhìn là thấy, người đang ngồi kia, gương mặt kia, nếu không phải là Kiều Sanh tôi lập tức đứng chổng ngược ăn phân! Tôi thật sự muốn khóc, CP của tôi trở thành sự thật rồi…”

“Thật ghen tị với lầu trên làm rps thành thật luôn rồi, hy vọng CP của tôi cũng có thể như vậy, chắp tay cầu!”

Lầu 9: “Tôi thật sự bị đút một nồi cơm chó thật to, no đến nỗi không cần ăn cơm tối.”

Lầu 11: “Xin vía xin vía xin vía.”

Lầu 12: “CP của tôi có phải là một cặp trời sinh không?”

Lầu 16: “Chẳng lẽ chỉ có mình tôi muốn biết, giữa hai người này ai là người rung động trước thôi sao?”

......