Chương 45: Đi du lịch

Thành tích thi đại học chỉ nửa tháng là có, Kiều Sanh đã so đáp án nên đoán được chung chung, là số điểm có thể trúng tuyển vào đại học Truyền thông Bắc Kinh mà cô muốn vào.

Khi thành tích thực tế ra cũng không khác trong dự liệu lắm, cô cực kỳ vui vẻ điền trường đại học lý tưởng vào giấy nguyện vọng - MC chuyên nghiệp, trường đại học Truyền thông Bắc Kinh.

Thành tích của Phó Dư tốt hơn Kiều Sanh một chút, nhờ mấy môn sở trường kia của anh nên mấy tháng cuối cùng cũng thấy được hiệu quả cứu nguy tức thời, thành tích thi đại học của anh hơn điểm chuẩn tầm 20 điểm, không có gì ngoài ý muốn, anh sẽ thuận lợi dùng thân phận vận động viên trình độ cao vào đại học tốt nhất cả nước - đại học Q, báo danh vào chuyên ngành Kinh tế và quản lý, dù sao anh cũng phải kế thừa gia nghiệp.

Điền nguyện vọng và trường đại học không mất nhiều thời gian, ngày thứ hai sau khi họ nộp hồ sơ thì cũng đã thu dọn hành lý xong, hai người lên đường bắt đầu chuyến du lịch tốt nghiệp kiêm đón sinh nhật cùng nhau.

Trước khi đi, bà Chu còn cố ý nhét một cái túi cho Kiều Sanh, sắc mặt hơi phức tạp, Kiều Sanh không hiểu gì nhưng vẫn cầm đồ nhét vào trong túi nhỏ của mình, cô vẫy vẫy tay chào tạm biệt bà Chu.

Kế hoạch của họ là đi từ nam ra bắc, sau đó đi từ tây sang đông cuối cùng trở về thành phố H. Đầu tiên sẽ đi các hải đảo ở phía nam ngắm biển, hóng gió biển, đi bơi gì đó; lại lên Bắc Kinh ở phía bắc, xuôi theo đó đi thăm thú thảo nguyên; sau đó đi tỉnh S ở phía tây, đi xem quốc bảo, thưởng thức ẩm thực Tứ Xuyên nổi tiếng, cuối cùng ngồi máy bay về thành phố H.

Phó Dư đứng dưới lầu nhà Kiều Sanh đợi cô, hai người họ mỗi người kéo một vali, một đen một hồng.

"Đi thôi." Anh nhận lấy vali trong tay cô, để cô tự cầm ô che cho đỡ nắng, kéo hành lý đi ra ngoài: "Hôm nay bố anh đưa chúng ta ra sân bay, ông ấy đang đỗ xe ở ngoài cửa rồi."

"Hôm nay chú không đi làm sao anh?" Cô chưa nghe anh nhắc đến chuyện này.

"Có chứ, nhưng bố đưa hai chúng mình đi trước, ông ấy không vội."

"Chào buổi sáng chú ạ, chúng cháu làm phiền chú rồi." Sau khi mở cửa xe, Kiều Sanh ngọt ngào chào hỏi bố Phó đang ngồi trên ghế lái, tuy hai nhà đã thầm công nhận quan hệ của hai người, cũng đã từng gặp nhưng cô vẫn thấy hơi ngại.

"Chào buổi sáng Tiểu Kiều, ăn sáng chưa cháu? Nếu chưa ăn, chỗ chú có đây." Bố Phó đưa một túi bento qua.

"Cháu cảm ơn chú, cháu ăn ở nhà rồi." Cô xua xua tay, nhưng bố Phó nói cứ cầm lấy rồi có gì trên đường ăn, cô cũng không từ chối nữa.

Sau khi Phó Dư để hành lý vào cốp xe xong xuôi, anh lên xe ngồi bên cạnh cô, đóng cửa xe, ba người xuất phát đến sân bay.

"Bữa sáng sao?" Phó Dư nhìn thấy túi bento Kiều Sanh ôm trong ngực, anh giơ tay cầm lấy: "Có thể uống cái này". Anh kéo khoá kéo, lấy ra một chai thủy tinh trong suốt từ trong túi, có thể thấy được bên trong là táo đỏ và cẩu kỷ vừa to vừa tròn.

Mấy ngày nay đến tháng, cô không cố ý nhắc với Phó Dư, nhưng có một lần nhìn thấy trong phần ghi chú trong điện thoại của anh có ghi lại, cô mới biết anh đã nhớ hết rồi, mỗi tháng có mấy ngày, cô đều có thể uống được trà kỷ tử và nước đường đỏ mà anh đặc biệt mang đến.

Bình thủy tinh sờ còn âm ấm, cô cầm trong tay, không khát nên không mở ra uống. Nhưng cô nhìn cái túi đang mở trên đùi anh, phát hiện bên trong còn có rất nhiều “đồ” của con gái, bữa sáng chỉ là một phần rất nhỏ, có lẽ đoán được cô sẽ ăn sáng ở nhà trước thế nên không chuẩn bị quá nhiều.

Bên trong đựng mấy túi trà nhỏ, hình dạng của cẩu kỷ và táo đỏ quá dễ nhận ra, còn có trà gừng đường nâu, thậm chí còn rất chu đáo để vào một vỉ thuốc giảm đau.

"Đây là dì chuẩn bị sao?" Cô ghé vào tai anh hỏi nhỏ.

"Ừ, anh nhờ mẹ chuẩn bị đó, sợ mấy ngày này em không thoải mái." Phó Dư vốn định đợi cô hết kỳ kinh xong mới đi du lịch, sợ cô đi đường mệt mỏi, nhưng dù muộn hơn nữa, sinh nhật của Phó Dư cũng sắp đến rồi, Kiều Sanh vẫn chuẩn bị xuất phát theo kế hoạch cũ.