Chương 66: Đại học

Sau lần gặp mặt nhau trước giữa bố mẹ Kiều và bố mẹ Phó, quan hệ hai nhà càng thêm thân thiết hơn, thường xuyên hẹn nhau ra ngoài chơi, dù sao hai nhà cũng gần nhau.

Trường học của Kiều Sanh và Phó Dư đều phải tham gia huấn luyện quân sự trước, ngày học của hai người cũng không cách xa nhau, vì vậy hai nhà cùng nhau chuẩn bị đưa hai đứa nhỏ đến Bắc Kinh.

Đến Bắc Kinh, họ ăn cơm cùng nhau, sau đó tách riêng đưa con nhà mình đến trường đại học.

Kiều Sanh chỉ chỉ vào điện thoại với Phó Dư, ngồi trên xe, cười chào tạm biệt anh.

Cơ sở vật chất của Đại học Truyền thông thành phố Bắc Kinh không tệ, chỉ hơi bất tiện là cách xa nội thành và đại học Q.

Bố mẹ Kiều đưa cô đi xử lý hồ sơ, sau đó nhận chìa khóa phòng ký túc xá.

Trước đó cô đã hỏi một đàn chị về điều kiện của ký túc xá ở Đại học Truyền thông thành phố Bắc Kinh, đàn chị trả lời cô bằng một biểu cảm cầu phúc đi, nói rằng, có chỗ tốt, có chỗ xấu, lúc đó cô đã hơi lo lắng rồi.

Bây giờ nhận chìa khóa, muốn mở nhanh nhưng vô cùng khẩn trương.

Bố Kiều trấn an: “Nếu điều kiện không tốt, bố bỏ tiền thuê nhà trọ bên cạnh cho con, mua nhà luôn cũng được.”

Bà Chu bên cạnh gật đầu đồng ý.

Chắc là do cô quá lo lắng, kết quả khi mở phòng, cô thấy hài lòng.

Có bốn chiếc giường tầng, bên dưới là bàn học, có ban công riêng, không tồi! Từ nhỏ đến giờ cô chưa từng ở ký túc xá, bây giờ thấy hơi kích động.

Xếp đồ vào chỗ của mình, dưới sự giúp đỡ của bố mẹ Kiều, dọn dẹp vệ sinh rất nhanh.

Ngày kia họ mới bắt đầu tham gia huấn luyện quân sự, Kiều Sanh không vội ở ngay đêm nay, cô còn muốn đi dạo chơi với bố mẹ xung quanh Bắc Kinh rộng lớn này.

Đến khi bố mẹ Kiều về, Kiều Sanh chính thức bước vào cuộc sống đại học.

Bạn cùng phòng của cô đều học cùng chuyên ngành, hơn nữa đều đến từ các tỉnh khác, mỗi người đến từ một miền khác nhau.

Mấy ngày đầu, cô rất lơ mơ, bản đồ Amap thật sự rất thiếu đạo đức, hơn nửa ngày, cô và ba người bạn cùng phòng dùng để tìm đường.

Bởi vì huấn luyện quân sự, sáng sớm phải tập thể dục, buổi tối nghe giảng đến muộn, dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, thời gian được nghỉ ngơi cô đều ngủ, đến mức không liên lạc với Phó Dư.

Cô bỏ lỡ mấy cuộc gọi của Phó Dư, cũng không có thời gian xem Wechat. Khi Phó Dư định bỏ huấn luyện quân sự để chạy đến thăm cô thì anh nhận được điện thoại của Kiều Sanh, nói là do cô quá mệt mỏi.

Phó Dư tham gia huấn luyện quân sự cũng rất vất vả, huấn luyện viên biết anh là một trong số ít sinh viên trong lớp là vận động viên chuyên nghiệp, luôn lấy anh làm mẫu, bởi vì dung mạo xuất chúng, mặc dù mặt lạnh nhưng vẫn có vô số sinh viên nữ chạy đến xin Wechat của anh.

Thế nhưng anh là một sinh viên xuất sắc, có đạo đức, khi có cô gái nào tiến lại gần, anh sẽ giơ tay khoe chiếc vòng tay bằng dây chun Kiều Sanh đeo cho anh, để chứng minh mình đã có chủ, để chế độ hẹn hò với Kiều Sanh trên Wechat, ảnh đại diện của anh là một con chó nhỏ bị dắt, hồ sơ Wechat cũng sửa lại thành - Có vợ, đừng làm phiền.

Sau khi Kiều Sanh biết, cô cười nhạo anh, đồng thời lên mạng mua cho anh một túi dây chun, để anh mỗi ngày đeo một cái, một tháng cũng không bị trùng màu.

Sau khi kết thúc kỳ huấn luyện quân sự, Phó Dư đến trường của cô, sau lần nhập học, đây là lần đầu tiên họ gặp lại nhau.

Kiều Sanh nhân tiện dẫn anh đi gặp bạn cùng phòng của cô, hẹn nhau ăn cơm.

Đêm hôm trước ở ký túc xá, cô đã nói chuyện này với các cô ấy, sau đó phát hiện trong phòng ký túc xá chỉ có cô và Diệp Tử ở giường đối diện có bạn trai, hai người còn lại đều độc thân.

Tuy rằng họ đã chuẩn bị sẵn tư tưởng, từ miệng Kiều Sanh biết được bạn trai cô rất đẹp trai, nhưng khi chính thức gặp mặt, ba cô vẫn bị kinh ngạc một trận.

Sau khi ăn xong, ba người bạn cùng phòng không làm phiền hai người họ nữa, mau chóng trở về phòng.

Kiểm tra phòng ngủ ở đại học và cấp ba không giống nhau, chỉ cần người thân đảm bảo sự an toàn, đêm không về cũng không ai quản.

Vì vậy Kiều Sanh và Phó Dư đi dạo trong trường học, sau khi tiêu hóa xong, cô bị anh lừa đến khách sạn.

Củi khô bốc lửa, bốc đến mức nóng bỏng.