Chương 68: Tuyết đầu mùa

Cuộc sống đại học của họ đang đi đúng hướng.

Bình thường bọn họ thay phiên đi tìm đối phương, gặp nhau mỗi tuần một lần, những ngày nghỉ lễ đều dính cùng nhau.

Phó Dư đã đại diện cho đại học Q tham gia cuộc thi quốc gia vào năm nhất và giành được vị trí thứ ba trong hạng mục đơn nam và vị trí đứng đầu trong hạng mục đôi nam, nhờ đó trở nên hoàn toàn nổi tiếng ở đại học Q.

Có điều những bức ảnh Phó Dư hôn bạn gái ở hậu trường sau khi nhận giải không biết đã được ai lan truyền, khiến một nhóm người phải luyến tiếc vứt bỏ tâm tư.

Trong những ngày diễn ra trận chung kết, đúng lúc Kiều Sanh không có khóa học nào, cô quyết định xin nghỉ phép để đi cùng bạn trai, cô chưa từng xem Phó Dư thi đấu lần nào.

Sau đó, cô bị sự đẹp trai của anh đánh gục rồi.

Cái nhìn chăm chú khi quan sát đối thủ, thời điểm theo dõi quỹ đạo của trái bóng và sự tự tin xoay người, tất cả đều toát lên dáng vẻ thật quyến rũ.

Huy chương đồng hạng mục đơn nam và huy chương vàng hạng mục đôi nam của anh đều được treo trên cổ cô, tuy nhiên Phó Dư cảm thấy rằng anh vẫn có thể chơi tốt hơn ở nội dung đơn nam, anh dụi đầu vào vai cô, lẩm bẩm rằng lần sau anh sẽ cho cô hai huy chương vàng. Lần này cứ như vậy trước đã.

Chính lúc này, Kiều Sanh đã bị chụp ảnh khi hôn anh để an ủi. Tuy nhiên, tấm ảnh được chụp từ phía sau nên khuôn mặt của cô không bị lộ.

Đã qua nửa mùa, gần đến cuối đông, họ mới nhìn được nhìn thấy trận tuyết đầu mùa.

Kiều Sanh học theo Diệp Tử có ý định đan khăn cho bạn trai trong ký túc xá, dưới sự dạy dỗ "vô số kể" của Diệp Tử, trước trận tuyết đầu tiên, cuối cùng cô cũng đan được một chiếc khăn màu xám đơn giản.

Nhìn thấy dự báo thời tiết cho thấy hôm nay sẽ có trận tuyết rơi đầu tiên, Phó Dư đã kết thúc giờ học vào buổi sáng, đến đợi cô bên ngoài cửa lớp học.

Các bạn cùng lớp của Kiều Sanh cũng biết rằng cô có bạn trai nên họ cũng không có gì lấy làm ngạc nhiên.

Trên cổ cô quàng một chiếc khăn quàng cổ màu trắng, nhưng không phải là cô tự đan, cô mua nó ở trung tâm thương mại, nó rất đẹp, trong tay cô xách theo túi quà, cô nhờ bạn cùng phòng mang sách vở về kí túc xá, rồi lộc cộc chạy ra ngoài.

Phó Dư vững vàng đỡ lấy cô gái đang lao tới mình, choàng một tay qua vai cô và dẫn cô ra ngoài.

"Chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Không phải nói muốn ăn đồ Thái sao?"

"Ồ, vậy thì đến cửa hàng lần trước anh nói?"

"Ừm."

Khi đến cửa hàng, Phó Dư đã hẹn chỗ trước, Kiều Sanh giơ ngón tay cái lên với anh và vui vẻ gọi món mà cô đã thèm từ lâu.

“Trong túi có gì vậy?” Nhìn chiếc túi được Kiều Sanh bảo vệ cẩn thận suốt đường đi, Phó Dư vẫn không kìm được tò mò hỏi.

“Hì hì, một món quà.” Kiều Sanh ngẩng mặt nhìn anh, nở nụ cười pha chút dí dỏm: “Ừm, nói một cách chính xác, món quà tuyết đầu mùa thật lãng mạn, nhưng nếu hôm nay không có tuyết đầu mùa, thì cũng không có quà nữa đâu."

Phó Dư chưa bao giờ mong có tuyết như thế này. Lúc ăn cơm, thỉnh thoảng anh lại xem lại dự báo thời tiết để xem mấy giờ tuyết sẽ rơi, nhưng sau khi đánh răng, anh nhận thấy khả năng có tuyết đã thay đổi từ 80% trở thành ngày càng thấp, cuối cùng khả năng có tuyết còn có 30%...

Phó Dư thậm chí còn nghi ngờ rằng anh đã xem đi xem lại quá nhiều lần, nên anh mới gặp xui xẻo. Anh hơi tức giận, lật úp màn hình điện thoại lên, che trên bàn, khuất khỏi tầm mắt.

Kiều Sanh bắt gặp cử động nhỏ của anh, giả vờ như không nhìn thấy, mỉm cười lặng lẽ. Tuy nhiên, chắc là tuyết sẽ rơi, nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời dần trở tối, đèn đường ở hai bên đường sáng lên, dưới ánh đèn từng đoàn người nhộn nhịp qua lại.

Sau khi bọn họ dùng bữa xong, để biết rõ tình hình ngoài trời hơn, họ tìm đến một quán 711 trên phố, gọi một chén Oden và hai cốc trà sữa nóng, rồi cùng nhau ngồi đợi bên khung cửa sổ trong suốt.

Nhưng mà, …cô nhìn sắc mặt của Phó Dư càng ngày càng kém, lén liếc nhìn thời gian trên điện thoại, đã là 23 giờ… Không thể nào, không thể nào...

Cô móc móc ngón út của anh: "Dù tuyết không rơi cũng sẽ có quà mà."

“Ừ.” Anh buồn buồn ừ một tiếng, đôi mắt cũng rũ xuống, uể oải, ai cũng có thể nhận ra anh đang không vui.

Thực sự hai người càng ngày càng trẻ con hơn.

Cô sờ sờ nhẹ vào đầu anh, tóc anh bây giờ đã dài ra, và xoa những ngón tay cô vào mái tóc bồng bềnh của anh.

Suy nghĩ một chút, Kiều Sanh chuẩn bị dỗ dành anh: "Nếu như hôm nay trời không có tuyết, em sẽ đồng ý với anh một nguyện vọng."

Hơn 12 giờ đêm vẫn chưa có tuyết, họ từ bỏ việc chờ đợi, trở về khách sạn. Sợ rằng anh vẫn không vui, Kiều Sanh hỏi anh: "Anh có mong muốn gì không, Tiểu Dư bé nhỏ của chúng ta ~"

Phó Dư đột nhiên nở nụ cười: "Tuyết rơi rồi."

Cô ngẩng đầu lên, ở dưới ánh đèn đường, cô nhìn thấy trong không trung ngập tràn những bông tuyết nhỏ đang rơi, lúc đầu bông tuyết rất nhỏ, khó bắt, sau lại từ từ lớn dần lên, trên mái tóc đen phủ đầy những bông tuyết nhỏ li ti. Trông rất rõ ràng.

Trên môi bỗng nóng lên, Phó Dư đang hôn cô.

Cô đối mặt với nụ cười thỏa mãn của Phó Dư, cũng cười theo, đưa túi xách mang theo: "Quà."

Cô nhìn anh mở quà ra, đột nhiên nói: "Em rõ ràng là đang bị lỗ... Ngoài món quà ra, em lại còn phải đáp ứng một nguyện vọng cho anh. Em bị thiệt rồi."

“Anh rất thích.” Nhìn thoáng qua có thể nhận ra chiếc khăn được làm thủ công không mấy tinh xảo này là do chính tay Kiều Sanh đan ra, tim của anh như muốn nhảy ra ngoài.

Hãy hoàn thành tâm nguyện của anh. Anh ôm người con gái anh yêu, thì thầm vào tai cô những điều ước của mình.