Chương 1: Tần Việt và Thẩm Kiến Thanh

【Tối nay gặp?】

Đã hơn 8 tiếng trôi qua kể từ khi Tần Việt gửi tin nhắn WeChat này, đối phương vẫn chưa trả lời.

Bây giờ là 3 giờ rưỡi chiều, Tần Việt vừa kết thúc ca sáng.

Không giống với những công nhân gấp rút xung quanh, chuẩn bị về nhà đón con, hoặc xoắn xuýt không biết đi đâu để giải khuây, cô co chân dựa vào tủ đồ trong phòng thay đồ, hơi nghiêng đầu, tay trái nắn cái cổ cứng ngắc, tay phải thoát khỏi giao diện WeChat có tên "...", lướt qua các tin nhắn tài khoản đăng ký.

Trong phòng thay đồ ồn ào, một thợ cả có quan hệ khá tốt đi ngang qua, cười hỏi, "Tiểu Tần, bận rộn cả ngày rồi mà vẫn chưa tan làm à?"

Tần Việt tắt màn hình điện thoại, ngẩng đầu nói: "Đi đây."

"Ôi, sắc mặt cô không tốt lắm, không khỏe hả?"

"Không, buổi chiều khá bận."

"Ồ, ồ, thôi được, cô chú ý đến bản thân nhé. Tôi đi trước đây, mai gặp."

"Mai gặp."

Thợ cả nhanh chóng rời đi.

Tần Việt nghe tiếng bước chân vội vã của người nọ, quay đầu nhìn về hướng ngược lại.

Tan ca chưa đầy 3 phút, phòng thay đồ chật hẹp, đông đúc đã trống không.

Công nhân nhà máy điện tử.

Chẳng được mấy người tha thiết công việc này, chứ đừng nói đến thích.

Nhưng cũng là chuyện thường tình.

Mỗi ngày làm 3 ca, máy móc, lặp đi lặp lại, làm việc trên dây chuyền sản xuất không ngơi nghỉ, nhưng chỉ nhận được đồng lương ít ỏi vừa đủ sống, chẳng ai nhiệt tình nổi.

Đặc biệt là những người trẻ tuổi cho rằng cuộc đời muôn vàn sắc thái, nuôi dưỡng vô vàn vọng tưởng về cuộc sống.

Trong xưởng tiễn cũ đón mới hằng ngày, rất ít người trẻ sẵn sàng lãng phí thời gian tại nơi vừa nhìn đã liền vỡ mộng này.

Còn cô, Tần Việt, năm nay chưa tròn 25, nhưng đã làm việc ở đây được gần 6 năm.

Con số này vẫn đang kéo dài và chậm chạp tăng.

Tần Việt thu hồi ánh mắt, dùng lưỡi liếʍ đôi môi có chút khô khốc đã lâu không thấm nước, sau đó giơ tay, cởi chiếc mũ chống tĩnh điện màu xanh nhạt trên đầu xuống, rồi khi xoay người mở cửa tủ, thuận tay cởi bỏ mái tóc được buộc thấp.

Mái tóc dài tựa rong biển xõa xuống theo động tác của cô, xoắn tóc tự nhiên từ việc búi tóc tung lên hai lần trong không khí, có thể nhìn thấy những hạt bụi trần trôi dạt theo quỹ đạo, ngoan ngoãn rủ xuống ngang eo.

"Việt à, dưỡng chất cậu ăn vào đem đi nuôi tóc hết rồi hả?" Đồng nghiệp kiêm bạn tốt Quan Hướng Thần ngậm một cây kem đi tới, ngữ khí cường điệu, "Coi lượng tóc, coi chất tóc kìa, coi cái độ cong hoàn hảo kìa. Aaa! Mình ghen đến mù mắt, muốn nhổ trọc cậu lắm rồi! Công đức của mình!"

Quan Hướng Thần nói xong muốn chìa tay sờ thì bị Tần Việt lườm một cái, tức khắc giả bộ như không có chuyện gì, nghiêng sang bên cạnh, chăm chú nhìn động tác cởi cúc áo của cô, nói: "Sao quần áo chống tĩnh điện mặc trên người bọn mình xấu điên lên mà đến cậu mặc lại có cảm giác khác thế nhỉ, không những không quê mùa, mà còn, ừm..."

Quan Hướng Thần ngẫm nghĩ, cái gì vui vẻ thì mình ưu tiên, "Bé Việt, cậu mặc bộ đồ này trông như nhà nghiên cứu khoa học ấy, cao cấp."

Tần Việt không tiếp lời Quan Hướng Thần, hai vai ưỡn ra sau, bộ quần áo tĩnh điện trượt xuống theo cánh tay, treo trên cổ tay gân cốt rõ ràng của cô, "Hôm nay không phải cậu làm ca đêm sao, giờ này chạy đến đây làm gì?"

Quan Hướng Thần nhai kem, thở ngắn than dài, "Cậu vẫn còn ấn tượng với Tiểu Bạch ở xưởng 2 chứ? Bạn trai cô ấy không ngại đường xá xa xôi chạy tới Giang Bình tổ chức sinh nhật cho cô ấy. Đôi tình nhân nhỏ tiểu biệt thắng tân hôn [1], làm gì không có chuyện đến khách sạn ở một đêm, thương thay mình thay cô ấy làm ca trưa, còn phải làm ca đêm của bản thân, oan uổng quá. Huhuhuhu, bé Việt, cậu mau dỗ mình đi, cẩu độc thân tàn nhưng không phế như mình, không được an ủi sẽ chết đó."

[1] Tiểu biệt thắng tân hôn: Gặp gỡ sau ít ngày xa cách còn mãnh liệt hơn tân hôn

Tần Việt bạc bẽo đẩy cái đầu đang cọ lên vai mình của Quan Hướng Thần ra, cầm điện thoại đi ra ngoài, "Dỗ không nổi, hôm nay mình có việc rồi."

Quan Hướng Thần nghiến răng, "Việc gì mà quan trọng hơn cả tâm trạng của bạn thân chứ?"

Tần Việt buông thõng tay, chiếc áo ngắn tay thô kệch tôn lên xương bả vai thẳng tắp của cô, "Hôm nay là thứ Sáu."

"Đạ mú!" Quan Hướng Thần sửng sốt, "Mình quên mất cái ngày cậu với ai kia tình tứ hàng tuần, lỗi mình, lỗi mình!"

"Nhắc mới nhớ." Quan Hướng Thần nhìn Tần Việt chằm chằm, đột nhiên trầm lắng, "Hai người cậu sắp được ba năm rồi, vẫn chưa dứt à?"

Tần Việt tiện tay đóng cánh cửa tủ đang mở lại, nói: "Chưa."

Quan Hướng Thần liên tục than thở, "Chậc chậc chậc, một người vặn ốc vít trong nhà máy, một người thì nghiên cứu cho trường đại học trọng điểm, cậu nghĩ cô ấy nhìn trúng cậu điểm nào trong khi khoảng cách xa tít tắp vậy? Khuôn mặt? Dáng người?"

Quan Hướng Thần cắn môi, đánh giá Tần Việt tỉ mỉ.

Tần Việt sở hữu nét đẹp chuẩn mực, bốn cao ba thấp [2], đường nét rõ ràng. Ngũ quan cô sắc sảo lại cân đối, nhưng lượng cảm không lớn như những mĩ nữ trang điểm đậm chói mắt, sắc thái nặng, đôi mắt tựa như giếng cổ, bạn không gọi cô ấy, cô ấy vĩnh viễn bất động thanh sắc, có gọi thì cũng chỉ trầm tĩnh liếc nhìn bạn một cái, mặc bạn tự cảm nhận.

[2] Bốn cao ba thấp: Bốn cao là chỉ những phần nhô ra trên mặt gồm: trán, chóp mũi, môi và cằm. Ba thấp gồm: giữa hai mắt, điểm nối giữa mũi và trán trũng xuống; viền môi trên, nhân trung trũng xuống; dưới môi dưới cũng có một điểm trũng nhỏ

Thành thật mà nói thì cũng khá kinh ngạc, nếu trang điểm theo phong cách chị gái, chắc chắn sẽ là một thiên tài hút gái chuyên mê chị đẹp hahahaha.

Đầu óc Quan Hướng Thần phát cuồng phát điên, sau đó rũ mắt, bĩu môi, dùng sức xô lưng Tần Việt.

Tần Việt không phòng bị, chân lảo đảo, đập mạnh vào tủ quần áo.

Tần Việt khó hiểu, "Bị điên à?"

"Cậu mới điên ấy!" Quân Hướng Thần lý sự, "Sao cậu không bao giờ trang điểm?!"

Còn chẳng ăn diện!

Lúc này, trên người mặc một chiếc áo lỡ tay trắng cô mua nhân dịp mua một tặng một ở sạp hàng ven đường cho hai người, quê như cải thìa, một nồi dầu còn chẳng rán được vàng đến thế!

Đúng là phí phạm của giời!

Quá đơn điệu!

Quan Hướng Thần càng nghĩ càng tức, tức tối khoanh tay nhìn người kia chằm chằm.

Tần Việt lười để ý đến cô nàng, quay đầu sang một bên, cổ tay che miệng, khẽ ho.

Cô ho rất kiềm chế, vai run, nước da trắng nõn, nhưng đáy mắt lại ửng đỏ sinh lý, tựa như trăng gió trong mùa đông giá rét, yếu ớt, đặc biệt khiến người ta xót xa.

Quan Hướng Thần kêu "Trời ạ", vội vàng đi tới, vừa vỗ lưng Tần Việt thuận khí vừa cà khịa, "Đám cáo già ở bộ phận bảo trì, việc khó chút xíu là lại chất đống lên cậu, lúc tính lương thì người nọ cướp công người kia, cậu thì như cái hũ nút, cả ngày trời chẳng nói câu nào, giao gì làm đó, cậu nói đi, có phải hôm nay đi làm lại ngồi im bất động suốt 8 tiếng đồng hồ không?"

Tần Viên phủ nhận: "Buổi trưa nghỉ nửa tiếng."

"Nửa tiếng thì được cái đếch gì!" Quan Hướng Thần giận tím người, ánh mắt đối diện với mặt Tần Việt, bị sắc mặt trắng bệch của cô làm cho có chút nóng nảy, "Không phải cậu với ai kia tối mới gặp sao, về ngủ một chút đi đã."

Tần Việt "Ừ" một tiếng, dư quang bất động thanh sắc liếc nhìn chiếc điện thoại.

Bây giờ còn chưa liên lạc với cô, buổi tối có gặp không, đã không còn chắc chắn.

Hai người ra khỏi phòng thay đồ, học trò Cốc Đào của Tần Việt vội vàng chạy tới nói: "Sư phụ, chủ nhiệm tìm chị!"

Tần Việt lại ho, trong l*иg ngực vẫn còn khó chịu, vài giây sau mới hỏi: "Chuyện gì?"

Cốc Đào nói: "Có khách đặt mẫu lô hàng nhỏ ở chỗ chúng ta, kết quả bảng không hoạt động, xin hoàn tiền lại bị chúng ta từ chối nên chạy tới gây sự. Chủ nhiệm bảo chị qua xem bảng rốt cuộc là có vấn đề gì."

"Gây sự thì gây sự, tìm Việt làm gì?" Quan Hướng Thần bất mãn, "Nó chỉ là thợ hàn, cầm tiền bán cải trắng, nhọc lòng buôn thuốc phiện [3], lần nào có vấn đề gì cũng tìm nó, thấy phiền không! Không được thì để cái chức chủ nhiệm..."

[3] Cầm tiền bán cải trắng, nhọc lòng buôn thuốc phiện: Lương ít mà bắt làm nhiều

"Hướng Thần." Trần Việt cắt ngang nửa câu sau "đại nghịch bất đạo" của Quan Hướng Thần, hỏi Cốc Đào, "Người đâu?"

Cốc Đào lúng túng, "Dây chuyền sản xuất số 3."

"Tôi đi xem sao, cậu," Tần Việt quay sang Quan Hướng Thần, "Đi làm việc đi."

Quan Hướng Thần đầy nhiệt huyết bị lạnh nhạt, cả người tê dại, "Nghỉ chơi! Phải nghỉ chơi! Ôi, cậu cứ thế đi đấy à? Cầu xin mình một câu đi!"

Tần Việt bước đi dứt khoát, nhanh nhẹn, đầu không ngoảnh lại.

Quan Hướng Thần khó tin, trở mặt liền chạy đi lừa học trò của cô, "Đào Đào, hay là em theo chị đi? Tay nghề chị cũng tốt lắm đấy, giàu kinh nghiệm hơn sư phụ em."

"Haha." Cốc Đào cười khô khan, "Phản bội thầy là bị sét đánh đấy."

"Không phản bội thì sớm muộn gì em cũng bị nó đánh." Quan Hướng Thần bắn tiếng đe dọa, "Chuyện hồi tháng 3, Tiểu Bạch mắc lỗi, sư phụ em vẻ mặt vô cảm giải quyết hậu quả cho cô ấy xong, dọa cô ấy sợ đến thiếu điều thắt cổ, em quên rồi hả?"

Cốc Đào đưa tay ra, "Tháng 5 em mới vào xưởng."

"Ồ, vậy chuyện này chị càng phải nói cho em biết." Quan Hướng Thần quàng vai Cốc Đào, điên cuồng phát huy, "Đừng tưởng sư phụ em bình thường không nóng không giận, dĩ hòa vi quý, kể cả vừa xong ca đêm, ngủ chưa đầy hai tiếng, bị người khác gọi điện tới dựng dậy cũng không tức giận, thật ra nhé, lúc làm nó không hiền vậy đâu..."

Dây chuyền sản xuất số 3, Tần Việt vừa xuất hiện, chủ nhiệm Vệ Tín Thành đã lập tức kéo cô sang một bên, nhỏ giọng ra lệnh, "Có là trách nhiệm của chúng ta thì cũng phải nói không phải của chúng ta!"

Tần Việt từ chối lên tiếng, đi tới bàn cầm tấm bảng mạch có hàn linh kiện lên, kiểm tra bằng mắt.

Người đến gây sự thấy thái độ cô thản nhiên, giọng điệu lập tức càng thêm gay gắt, "Cô là ai! Các người đừng tưởng tìm bừa một người là lừa được, công ty chúng tôi cũng có nghiên cứu phát triển, bảng này..."

"Làm lại." Tần Việt nói.

Hai chữ nhẹ tênh thốt ra, mọi người có ở đó đều hơi sững sờ.

Chưa kịp phản ứng thì Tần Việt đã đặt bảng xuống, ngón trỏ nhấn vào mô-đun 5G, nói: "Có phải không kết nối được không?"

Vấn đề nói trúng tim đen được Tần Việt chỉ ra, người khách vô thức thừa nhận, "Đúng vậy, lệnh AT đã được điều thông từ lâu, không thể nào là vấn đề phần mềm được."

"Ừ, là vấn đề bảng mạch, dây ăng-ten kéo dài quá. Bảo người chỉnh bố cục làm lại bảng mới đi, đừng tìm lính mới thiếu kinh nghiệm." Tần Việt dứt lời, quay sang nói với Vệ Tín Thành đang dương dương đắc ý: "Không có việc gì nữa thì tôi tan làm trước đây."

"Cô về bằng xe buýt à?"

"Phải."

"Ôi tốt quá! Thuận đường tới khu bên giao vài mẫu hàng."

Tần Việt tựa vào bàn, cánh mi vỗ nhẹ.

Khu bên là khu phố đại học mới xây vài năm trước, nhà máy của họ kinh doanh qua lại với tất cả các trường đại học ở đây, trong số đó, gần đây có hợp tác với viện 2 trực thuộc Đại học Giang Bình—— Học viện Dự án Điện tử.

Thẩm Kiến Thanh là giảng viên của viện 2, lẽ ra tối nay có hẹn với Tần Việt, nhưng lại chậm chạp chưa trả lời "dấu chấm lửng" trên tin nhắn WeChat của cô.

"Chủ nhiệm, để tôi đi giao, sư phụ sửa bảng cả ngày mệt rồi." Cốc Đào khó khăn lắm mới thoát khỏi nanh vuốt của Quan Hướng Thần, hăng hái chạy tới nói.

Vệ Tín Thành đổi ý, muốn đưa thùng cho cô bé.

Tần Việt nhận lấy trước, hỏi Vệ Tín Thành, "Cho ai?"

"Viện số 2, giảng viên Trần, Trần Vi." Vệ Tín Thành chỉ vào chiếc thùng, "Trên đó có điện thoại văn phòng của cô Trần."

Tần Việt nói: "Được."

Nói là khu bên, nhưng thực ra cũng khá xa, thêm nữa, đất vùng ngoại ô gần như là miễn phí, mấy trường đại học tranh giành chiếm giữ, đến nỗi mà Tần Việt phải đi hơn nửa tiếng mới tìm thấy viện số 2.

Chiều tháng 8, tiếng ve kêu râm ran, cây cối lười nhác, mặt trời treo cao như muốn nướng chín từng cảnh vật trên mặt đất mới chịu thôi.

Tần Việt như thể không biết nóng, lặng lẽ đứng ở một nơi mát mẻ trước tòa nhà để gọi cho Trần Vi.

Đôi mắt cô an phận cụp xuống, chỉ thoáng ngước lên một chút khi có người ra vào cửa.

Trông rất thờ ơ.

"Alô, ai đấy?" Giọng nói cáu kỉnh của Trần Vi phát ra từ loa.

Tần Viện ho khan một tiếng, tiếc chữ như vàng, "Điện tử Lĩnh Khoa, tới giao bảng mẫu."

Trần Vi tức khắc thay đổi thái độ, "Xin chào, xin chào, có tiện mang tới đây không? Nghỉ hè ít sinh viên, tôi không rảnh tay được."

Tần Việt nói: "Mang tới đâu?"

Trần Vi, "312, phòng thí nghiệm xử lý tín hiệu radar."

312 ở cuối hành lang.

Tần Việt mê mẩn cái mát mẻ sảng khoái trong tòa nhà, bước đi rất khoan thai.

Đi được nửa đường, phía sau đột nhiên vang lên tiếng cửa mở, nối tiếp đó là tiếng giày cao gót lanh lảnh, nhanh nhẹn.

Tần Việt không có cơ hội đi giày cao gót, không phân biệt được âm thanh từ những đôi giày cao gót khác nhau, nhưng cô đường như rất quen thuộc với tần suất đôi giày này giẫm trên đất

Tần Việt nghiêng người quay đầu lại.

Cô ở phơi dưới nắng quá lâu, thị lực vẫn chưa hoàn toàn thích ứng, nhìn cũng thấy mờ mờ, chỉ có thể mơ hồ phân biệt được dáng người yểu điệu và khí chất giỏi giang của người phụ nữ.

Ngoài trừ Thẩm Kiến Thanh, có lẽ sẽ không tìm ra cô giáo thứ hai nào có bước đi kéo gió ở viện 2.

Quả nhiên, Thẩm Kiến Thanh nhìn thấy Tần Việt liền ngơ ngác, tăng tốc nhịp chân đi tới, hỏi: "Sao em lại ở đây?"

Giọng nói của Thẩm Kiến Thanh trầm, tốc độ nói rất nhanh, vang vọng trong hành lang mát mẻ và yên tĩnh, giống như đang chất vấn.

Tần Việt biết cô ấy không phải vậy, cô ấy chỉ là đã quen với tác phong mạnh mẽ vang dội mà thôi.

Thời gian ở bên cô ấy luôn rất vội vã.

Tần Việt đập nhẹ thùng giấy lên chân, chuẩn bị giải thích.

Lời chưa nói ra, Thẩm Kiến Thanh chợt nhận ra, "Hôm nay là thứ Sáu?! Tôi bận tối cả mắt, không chú ý điện thoại. Em đã gửi WeChat cho tôi phải không?" Thẩm Kiến Thanh rút điện thoại ra lướt xem, "Thật này."

Thẩm Kiến Thanh mỉm cười ngẩng đầu, đúng lúc một giọt mồ hôi lăn xuống từ cổ Tần Việt, biến mất trong cổ áo.

Cổ áo của cô khá rộng, khi đi sẽ đung đưa theo bả vai, trượt xuống không ít, đã không còn hoàn toàn che kín được vẻ kiều diễm trước ngực.

Vì vậy, qua tia sáng mờ mịt trong hành lang, Thẩm Kiến Thịnh thấy rõ giọt mồ hôi đó lăn vào khe núi sâu như thế thế nào, rồi để lại một vệt nước rõ nét phía trên khe rãnh như thế nào.

Thẩm Kiến Thanh khựng lại vài giây rồi mới rời mắt, nuốt khan, nói: "Không phải chỉ trả lời WeChat của em hơi muộn thôi à, sao lại còn tìm đến tận cửa? Hả sư phụ Tần..."

Thẩm Kiến Thanh giơ tay, đầu ngón trỏ xoa xoa gáy Tần Việt, vén sợi tóc dính trên da lên, cười trầm, "Gần 3 năm rồi, mà sao em vẫn ham lên giường với tôi thế?"

---------------------------------------------------------------