Chương 2

Một tháng nay, Tống Dương ngày nào cũng đi sớm về muộn, Hứa Khả Hân hỏi dò xét, nhưng Tống Dương chỉ nói với cô rằng có một người bạn từ nước ngoài trở về, gần đây anh ta bận tụ tập bạn bè, bảo cô đừng nghĩ ngợi quá nhiều. Hứa Khả Hân biết, người bạn đó chính là Mạnh Tình Huyên.

Tống Dương dần về nhà muộn hơn và ngày càng lạnh nhạt với Hứa Khả Hân. Hứa Khả Hân không thể ngồi yên, cô lén lút đi theo Tống Dương, thấy Tống Dương cười trìu mến với Mạnh Tình Huyên, thấy hai người đùa giỡn cãi cọ, thấy Mạnh Tình Huyên ôm lấy anh ta.

Hứa Khả Hân không biết mình còn cần xác minh điều gì nữa, cô cố ý gọi điện cho Tống Dương, nhìn Tống Dương bình tĩnh trả lời điện thoại của mình, nói dối là làm thêm giờ, trong lúc đó mặt không hề đổi sắc.

Khoảnh khắc đó, Hứa Khả Hân dường như nghe tiếng trái tim tan vỡ, cuối cùng cô không thể không thừa nhận rằng Tống Dương không quan tâm đến cô, trong lòng Tống Dương không có cô, anh ta thậm chí chưa từng yêu cô. Từ đầu đến cuối chỉ có cô tự mình đa tình mà thôi.

Nhưng Hứa Khả Hân không có tư cách trách Tống Dương, anh ta đã nói từ đầu rằng bản thân mình sẽ không bao giờ yêu ai, là cô mặt dày bám lấy anh ta, là cô tự chạy tới đòi kết hôn, là cô tự cho rằng nhất định sẽ có một ngày Tống Dương yêu mình. Hứa Khả Hân tưởng rằng tình yêu này đến từ hai phía, hóa ra chỉ mình cô lao vào như con thiêu thân, bây giờ bị đốt cháy đến tan xương nát thịt cũng cô cũng phải tự mình gánh chịu.

Hứa Khả Hân cay đắng mở mục danh bạ, phát hiện lúc này không tìm được ai để tâm sự.

Vì Tống Dương, cô đã mấy lần suýt cãi nhau với người bạn thân nhất của mình là Tạ Trân Trân, nếu Trân Trân biết Tống Dương thích những người phụ nữ khác, cô ấy nhất định sẽ bảo cô ly hôn.

Tuy biết Tống Dương không yêu mình nhưng Hứa Khả Hân vẫn không muốn ly hôn, cô chỉ yêu anh ta, dù không có được trái tim thì cũng phải có được thể xác của anh ta.

Huống chi, nếu cô ly hôn, những kẻ hóng hớt kia nhất định sẽ cười nhạo cô là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, thịt thiên nga không ăn được lại nếm phải cá. Trước đó bọn họ còn đánh cược rằng cô và Tống Dương chắc chắn sẽ ly hôn trong vòng ba năm, vì vậy cô không muốn cho lũ người đó kiếm được món hời.

Hơn nữa nhiều năm như vậy, cô vẫn ở bên cạnh Tống Dương, cùng Tống Dương phấn đấu từ lúc trong tay không có gì đến khi cái gì cũng có, tại sao phải ly hôn để nhường Tống Dương cho một người phụ nữ khác. Cô không cam lòng.

Còn ba mẹ cô nữa, ngày cô tiền trảm hậu tấu đi đăng ký kết hôn, ba suýt chút nữa đã đánh gãy chân cô. Bây giờ nếu cô ly hôn, ba mẹ tuy không nói gì nhưng nhất định sẽ lo lắng buồn khổ. Coi như là vì ba mẹ, cô sẽ không bao giờ ly hôn.

Người đàn ông này là do cô lựa chọn, là cô một mực đòi kết hôn, dù đau khổ đến đâu cô cũng phải tự mình nuốt xuống.

Hứa Khả Hân liều mạng uống cạn ly cocktail, đôi mắt trong veo nhuốm một tia mơ màng.