Quyển 1 - Chương 18

Tan tầm ngày hôm sau, Thẩm Nhuận Thư lái xe trở về nhà chính, tiến vào cổng lớn, một người phụ nữ phú quý trang điểm ưu nhã liền ra đón, “Trời tối rồi mới đến nhà, bệnh viện lại tăng ca có phải không?”

Thẩm Nhuận Thư hơi hơi mỉm cười, đẩy mẹ bước vào trong nhà: “Không có, là trên đường bị kẹt xe.”

“Con lại chỉ giỏi nói dối, lúc trước mẹ đã nói không cho con theo con đường bác sĩ phẫu thuật rồi, trong nhà làm y dược vừa nhẹ nhàng lại thuận tiện, hiện tại con suốt ngày bận rộn, cũng chưa ăn gì, thức ăn đều đã nguội.”

Thẩm phu nhân một đường nhắc mãi,, giọng điệu đương nhiệm không hề vui vẻ.

Một đường đi đến phòng ăn, đồ ăn trên bàn đã bị bảo mẫu cầm đi hâm nóng, chỉ có lại vài đĩa rau trộn linh tinh, cha Thẩm ngồi ghế ở chủ tọa, mặt mày ôn hòa, tướng mạo so với Thẩm Nhuận Thư cũng không mấy khác biệt, chỉ là đuôi mắt co thêm một chút nếp nhăn.

Thẩm phu nhân lại nhìn phía sau Thẩm Nhuận Thư, liền hỏi: “Tử Đình đâu? Hai đứa là vợ chồng son, một đám đều bận rộn sự nghiệp có phải không, mẹ đã bao lâu không thấy hai đưa đi chung với nhau rồi hả, sao yêu đương thì có thể gặp mặt, mà kết hôn một cái đã không thấy tăm hơi?”

“Mẹ, cô ấy đi công tác.” Thẩm Nhuận Thư ánh mắt hơi ngưng lại , giải thích nói.

Thẩm phu nhân ngồi trên bàn cơm, hừ lạnh: “Đi công tác, nửa năm qua mẹ mấy lần thấy được mặt con bé đây?? Mỗi lần không phải là ở công ty thì lại ở nơi khác, hai đứa đang làm cái gì vậy hả.”

Nếu nói La Tử Đình không tốt cũng không phải, rốt cuộc lúc trước Thẩm phu nhân đã vui mừng như thế nào khi thấy hai đứa trẻ ở bên nhau đây? Thanh mai trúc mã lớn lên, La Tử Đình lại ưu tú lại xinh đẹp, thật xứng đôi vừa lứa với con trai mình.

Vạn lần không nghĩ tới, kết hôn ngược lại cảm tình càng ngày càng kém, thường xuyên vắng mặt, vẫn luôn bận rộn công tác, quan trọng nhất chính là, Thẩm phu nhân hỏi: “hai đứa tính toán bao giờ thì có con?”

Chị em tỷ muội bên cạnh đều đã bắt đầu ôm cháu trai cháu gái, bà bên này một cọng lông tơ cũng không có, cô vợ bé bổng của mình còn chăng thấy tăm hơi, còn muốn thấy con cái gì chứ.

“Mẹ, bọn con không vội....”

Thẩm Nhuận Thư không ngờ mẹ sẽ hỏi về vấn đề này, có chút đau đầu.

Thẩm phu nhân sắc mặt có chút khó coi:

“Gì mà không vội, con đã bao nhiêu tuổi rồi hả, học liên tiếp cử nhân thạc sĩ tiến sĩ, học y nhanh cũng đã mười năm, lập tức sẽ 30, còn không vội, mẹ ở tuổi mày, con cái đã biết chạy luôn rồi con ạ.”

“Còn Tử Đình, hiện tại mẹ cũng nói với con một chút, hai đứa về nhà nghiêm túc thương lượng, không cần nói nữa, lần sau mẹ để con bé nói. Công việc sự nghiệp có thể, sinh xong hài tử mẹ tuyệt đối sẽ không can thiệp nữa, mẹ cùng sẽ giúp hai đứa làm bảo mẫu, các ngươi muốn bận thì cứ bận.”

“Lại nói, con bé cũng muốn trở thành sản phụ trung niên ư! Con học y cũng không biết sản phụ trung niên rất nguy hiểm ư!” Thẩm phu nhân càng nói càng kích động, vẫn là cha Thẩm vỗ vỗ tay bà trấn an.

“Được rồi được rồi, chuyện của bọn nhỏ bà nó cũng đừng nói quá nhiều.”

Thẩm phu nhân quay đầu không chút khách khí nạt anh: “con không cần nói nữa, mẹ con hôm qua chủ động bồng bế cháu trai cháu gái không biết của nhà ai? Cười đến mắt cũng không mở được.”

Thẩm Nhuận Thư cùng cha Thẩm đều là một mặc, cha Thẩm sờ sờ cái mũi, nói: “tôi không nói nữa, không nói nữa được chưa?”