Quyển 1 - Chương 6

Quyển 1- Chương 6

La Tử Đình dựng thẳng ngón tay cái, tỏ ý khen ngợi nói: “quá ngon.”

Văn Hàm đáy lòng nhẹ nhàng thở ra, trong utay cầm lấy một lát tempura nhúng chút tương, cắn một miếng, hài lòng nheo mắt.

Cô nhìn đồng hồ trên tay, ánh mắt liếc về cánh cửa không đóng, trong miệng ăn nhanh bánh vỏ chiên vàng dòn, tâm trí đã không còn đặt trên bàn cơm.

Hơi nóng phảng phất từ trong nhà lan ra bên ngoài, ngay khi cửa thang máy mở ra, Thẩm Nguy liền ngửi thấy được.

Trong phòng, hai người đều nghe thấy âm thanh của thang máy, La Tử Đình hướng ra ngoài kêu lên: “ông xã, vào đi.”

Văn Hàm đứng dậy, đi tới cửa, lấy ra dép lê, đặt trước mặt Thẩm Nhuận Thư: “bác sĩ Thẩm.”

Tầm mắt ai người chạm nhau trong chốc lát, Văn Hàm nhanh chống dời tầm mắt, rũ xuống, đứng ở bên cạnh chờ anh.

Thẩm Nhuận Thư nhìn người đang ngồi ăn cơm phòng trong, chính là La Tử Đình, lại nhìn nhìn Văn Hàm, vừa rồi La Tử Đình chỉ nói về ăn cơm, cũng không nói là đến nhà Văn Hàm ăn cơm.

Anh thay giày, nhìn bóng lưng Văn Hàm đi phía trước, nhất thời cả bàn đồ ăn đều lọt vào tầm mắt anh.

Anh và La Tử Đình đều không biết nấu cơm, mà phòng bếp bên cạnh còn bày biện các nguyên liệu nấu nướng, chứng minh tất cả đều là tự làm chứ không phải mua.

Kia, tất cả đều là Văn Hàm làm.

Thẩm Nhuận Thư thần sắc chợt tắt, ngồi xuống bàn, đĩa sukiyaki vẫn còn nóng bốc hơi, La Tử Đình từ mình từ trong nồi gắp một lát thịt bò cho anh: “Văn Hàm nấu ăn rất ngon, anh nếm thử đi, em thấy so với Lâu Cư còn ngon hơn.”

Lâu cư là nhà hàng Nhật mà hai người đã từng ăn, ở đó sushi rất tươi ngon , Sukiyaki cũng không tệ, nhưng so ra lại hoàn toàn không hề thua kém.

Thẩm Nhuận Thư tháo xuống mắt kính, gắp miếng thịt bò kia đưa vào miệng, đôi mắt đen nhánh sắc bén đối diện với Văn Hàm, nói: “Ăn rất ngon.”

Thấy vậy, Văn Hàm không biết nên đối mặt với anh như thế nào.

Mà anh hiện tại cũng không thể thuần túy, đối xử với cô giống như trước đây.

“Anh... cả hai thích ăn là tốt rồi.”

Văn Hàm cũng nhìn về phía anh, khi phát hiện hắn đang nhìn mình, cô cắn cắn môi, đem từ anh trong miệng đổi lại thành hai người.

Vờ như không thể tiếp tục ở trước mặt anh thêm được nữa, cô vội vàng đứng lên, định bước vào phòng bếp: “tôi lấy thêm một ít thịt, hai ngươi ăn trước đi.”

Cô bước chân quýnh lên, bị vấp vào chân ghế, cả người nghiên về một bên chậc ngã xuống.

Tay Văn Hàm ý thức nắm lấy bên cạnh, nhưng trong đầu chợt lướt qua một ý niệm, tay chuyển hướng, hư hư quờ quạng trong không khí, cổ chân bị trẹo, sắp ngã xuống.

Y như dự đoán, hoàn toàn không cảm thấy đau đớn khi bị ngã té ngã, cánh tay được người kịp thời bắt lấy, kéo lại, cô muốn đứng lên, nhưng từ mắt cá chân lại truyền đến đau đớn.

Đau đến mức hít vào một ngụm khí lạnh, Văn Hàm cảm thấy lưng mình dán vào một cỗ ấm áp, hơi thất thần.

“Văn Hàm, cô không sao chứ?”

Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt, đến khi Văn Hàm bị Thẩm Nhuận Thư kéo đến bên cạnh, La Tử Đình mới phản ứng lại, vội vàng hỏi.

Văn Hàm lặng lẽ đẩy Thẩm Nhuận Thư ra, nhưng đau đớn ở mắt cá chân phút chốc lại khiến cô mặt mày nhăn lại, hốc mắt phiếm hồng.

Thẩm Nhuận Thư cúi người, nhìn mắt cá chân trơn bóng phiếm hồng, anh ngồi xổm xuống vươn tay chạm vào, ngón tay âm nóng chạm đến phần da thịt phía trên mắt cá chân chọc Văn Hàm run lên, rèm mi đen dày chớp chớp, nghe anh hỏi:

“Ở đây có đau không?”

Văn Hàm lắc đầu, cảm giác bàn tay to mắt ở cá chân chạm chạm, vuốt vuốt khớp xương, ấn mấy cái: “Vấn đề không lớn, chỉ là bị trật chân thôi, nhìn xem có thể đi được không.”

Thẩm Nhuận Thư đứng lên, Văn Hàm nghe vậy cẩn thận đi vài bước, “Có thể.”

Làn da của cô kiều nộn, chỉ là trật chân nhưng lại có chút khiến người ta sợ hãi, thế nên Thẩm Nhuận Thư theo bản năng cho rằng nghiêm trọng.

“Trong nhà có hộp y tế không?” Anh dừng một chút lại hỏi.

Văn Hàm lắc đầu, La Tử Đình vội vàng nói: “để em đi lấy.”

La Tử Đình cầm chìa khóa nhà mình rời đi, Thẩm Nhuận Thư đỡ Văn Hàm ngồi xuống mềm ghế, dặn dò: “ chịu khó dán miếng tiêu sưng vào, mấy ngày nay cũng đừng chạm vào nước, tự chăm sóc bản thân mình thật tốt.”

Văn Hàm ngước mắt thẳng tắp nhìn anh:

“Anh cũng là.”

“Tan tầm trở về, vất vả, ăn một chút gì đó, đối xử tốt với chính mình một chút.” Cô cắn môi, “Nghe nói anh giải phẫu xong, trực tiếp ngủ dựa vào tường mà ngủ, là bác sĩ nhưng cũng không biết chiếu cố chính mình.”