Chương 4

Người đàn ông vuốt ve vết đỏ trên mặt, thực hiện được mục đích cười nói, "Tiểu Lâm, cô trốn cái gì." Lại tiến về phía trước, chưa từ bỏ ý định muốn tiếp tục truy đuổi đôi môi đỏ mọng kia.

Phan Xuyên chỉ cảm thấy cô gái vô lực giãy dụa trước mắt tràn ngập sự hấp dẫn trí mạng, du͙© vọиɠ dưới thân hắn nhanh chóng bành trướng dưới đũng quần, đang thiêu đốt lí trí hắn.

Hắn nhớ đến buổi tối hôm đó khi lần đầu tiên gặp Lâm Thanh Hạm, Phan Nam Tinh giữ cô ở lại qua đêm, hai người ở trong phòng đốt lửa.

Hiệu quả cách âm của căn nhà cũng không tốt lắm, cô gái dường như cũng không cố ý hạ giọng, bởi vậy Phan Xuyên ngủ ở phòng bên cạnh có thể mơ hồ nghe thấy tiếng kêu nũng nịu của cô gái, khi đó mới biết được, cô gái vừa trong trẻo lại lạnh lùng cũng có thể kêu được những tiếng kêu mềm mại như nước.

Hắn tưởng tượng thân thể xinh đẹp của cô gái thay đổi các loại động tác, ở dưới thân mình tiếp nhận lửa dục, vặn vẹo giống như rắn, mị nhãn như tơ.

Hắn cảm giác được bản thân mình không biết xấu hổ mà cứng, hắn sinh ra mơ mộng không nên có với bạn gái của con trai mình.

Phan Xuyên biết mình nên mang Lâm Thanh Hạm đi. Hắn muốn đi thực hiện ý niệm sinh ra đêm đó, rong ruổi trên thân thể xinh đẹp của cô, nhìn khuôn mặt lãnh đạm ngày thường của cô nhiễm tìиɧ ɖu͙©, nghe giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô tràn ra tiếng thở hổn hển và rêи ɾỉ, để cho cô gái xinh đẹp này thuộc về mình.

Phan Xuyên đi đến bên cạnh cục trưởng Cố và Lâm Thanh Hạm nói, "Lão Cố à, tôi cũng lớn tuổi rồi, bây giờ thân thể có chút chịu không nổi, tôi thấy Hạm cũng say rồi, tôi vừa gọi điện thoại bảo Nam Tinh đến đón tôi và Thanh Hạm. Giờ tính thì chắc Nam Tinh cũng sắp đến rồi, tôi đưa Thanh Hạm ra ngoài chờ trước.”

Những người đàn ông ở đây lúc vui đùa vốn đã ngầm hiểu, chỉ cần không quá mức, tất cả mọi người sẽ không vạch trần. Cục trưởng Cố mặc dù hơi tức giận Phan Xuyên phá hỏng chuyện tốt của mình, nhưng cũng không nói ra, dù sao người mình muốn động đến chính là con dâu tương lai của người ta, hắn ta cũng không ngăn cản nhiều mà thu tay thả người.

Lúc gần đi, cục trưởng Cố híp mắt, cười một tiếng hắc hắc quái dị, liếc đũng quần nhô lên của Phan Xuyên, ý vị sâu xa nói, "Lão Phan à, anh ăn sạch phải nhớ lau miệng đó." Đưa tay vỗ vỗ vai hắn, trên tay có một vệt nước làm ướt quần áo của hắn.

Bàn tay khoác lên vai Phan Xuyên chính là bàn tay vừa rồi hắn ta lần mò phía dưới váy của Lâm Thanh Hạm.