Chương 1: Tô Vãn trọng sinh

Tô Vãn chết rồi.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị bạn trai Đường An Dương đâm mười một nhát dao, chết ngay tại chỗ.

Máu chảy khắp sàn, thấm ướt cả bộ quần áo sáng màu của cô.

Khoảnh khắc Tô Vãn sắp mất ý thức, cô mơ hồ nhìn thấy Đường An Dương vội vàng vứt con dao rồi bỏ chạy cùng bạn thân......

Đúng là một đôi.....cẩu nam nữ!

Cô chạy trốn khỏi người đàn ông đó và ở bên nhau với Đường An Dương, theo đuổi cái gọi là tình yêu đích thực, cô đối với anh ta tốt như vậy, anh ta trả lại cho cô mười một nhát dao?

Ha, tình yêu đích thực cái rắm!

Tra nam tiện nữ nhất định là rất vui, trên đời này sao lại có người phụ nữ ngu ngốc như cô cơ chứ!

Nếu có kiếp sau... cô nhất định phải ở bên người đàn ông đó, không bao giờ để cho tra nam tiện nữ chớp lấy cơ hội mà hại cô!

Nhắm mắt lại, Tô Vãn không còn chút sức lực nào, máu chảy ra, thế giới của cô chìm vào bóng tối.

........

Tô Vãn thật sự đã tỉnh lại được một lát rồi, nhưng cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nếu cô nhớ không nhầm thì mình đã chết rồi, nhưng cơ thể đầy máu của cô bây giờ lại rất sạch sẽ, hơn nữa khuôn mặt của cô...…

Nhìn gương mặt trẻ ra hơn chục tuổi trong gương, Tô Vãn cảm thấy có chút hoài nghi nhân sinh.

Khuôn mặt trắng nõn mịn màng, một đôi mắt trong veo linh hoạt, đường nét khuôn mặt thanh tú cùng hàng lông mi dày và dài cho thấy cô gái trong gương chỉ mới ngoài đôi mươi.

Bao nhiêu năm rồi chưa thấy bản thân trẻ như vậy?

Đưa tay lên, Tô Vãn sờ sờ, nhéo nhéo.

Ừm, là thật.

Tô Vãn cảm thấy khó tin, chẳng lẽ cái chết bi thảm của cô do bạn thân và bạn trai gây ra chỉ là một giấc mơ?

Tuy nhiên, khi Tô Vãn nhìn thấy những đồ nội thất quen thuộc xung quanh mình và cuốn lịch treo trên tường, cô chợt nhận ra, tất cả những chuyện này hoàn toàn không phải là mơ, mà là...

“Mình trọng sinh rồi ư?”

Cô thật sự đã quay lại mười hai năm trước.

Sống mũi cay cay, Tô Vãn có hơi muốn khóc. .

"Cốc cốc..." Tiếng gõ cửa vang lên.

"Vãn Vãn, để bụng đói không tốt cho sức khỏe, xuống lầu ăn cơm đi." Đột nhiên, một giọng nam trầm trầm quen thuộc vang lên.

Sửng sốt trong phút chốc, giây tiếp theo Tô Vãn suýt thì rơi nước mắt.

Là anh ấy!

Giọng nói này là của anh ấy!

Kiếp trước sau khi rời đi với Đường An Dương, cô chưa từng nghe được giọng nói của anh nữa.

Chạy nhanh tới cửa, Tô Vãn khẽ mở cửa khóa, “lạch cạch” giây tiếp theo liền bắt gặp ánh mắt rực lửa của người đàn ông.

Ngũ quan anh tuấn, giống như được điêu khắc ra, mặc một bộ tây trang lịch thiệp đứng ở đó, hai chân dài thẳng tắp, nhất cử nhất động đều vô cùng nho nhã.

“Cố Trạch Thần.”

Tô Vãn ngây ra chốc lát, sau đó bật khóc lao vào vòng tay của người đàn ông, lúc này chỉ cần ôm anh, cô mới có cảm giác chân thực.

Người đàn ông không khỏi lùi lại một bước, có hơi giật mình.

Cuối cùng, cô, Tô Vãn, cuối cùng cũng nhìn thấy anh rồi!

Cố Trạch Thần, vị thượng tướng trẻ nhất cả nước, là đối tượng được mọi người ngưỡng mộ, cũng là người đàn ông mà các quý cô muốn kết hôn nhất. Mọi người đều nói rằng anh ra tay tàn nhẫn, không thấu tình đạt lý, nhưng chỉ riêng cô, người đàn ông này luôn chiều chuộng vô điều kiện.

Thế mà đời trước cô luôn muốn thoát khỏi anh.

Tô Vãn ngước đôi mắt mắt ngấn lệ lên, thấy Cố Trạch Thần ngơ ngác nhìn cô, cảm thấy áy náy.

Cũng đúng, không thể trách anh ấy thấy kì lạ.

Kiếp trước, cô và Cố Trạch Thần vừa ở bên nhau không lâu, nhưng lại khiến cho Cố gia gà chó không yên.

Mọi người xung quanh đều cố gắng thuyết phục anh tránh xa cô ra, nhưng Cố Trạch Thần nhất quyết muốn ở bên cô, thậm chí còn không để người khác nói xấu cô.

Dù cô có làm gì, anh cũng luôn giúp cô dọn dẹp mớ hỗn độn.

Điều khiến Tô Vãn ấn tượng sâu sắc nhất là khi cô làm loạn muốn rời đi, Cố Trạch Thần ôm lấy cô với đôi mắt đỏ hoe, "Tô Vãn, anh yêu em, đừng rời xa anh."

____ ____ ____