Chương 11: Nụ hôn mất kiểm soát

"Ngủ?"

Tô Vãn bị nụ hôn của người đàn ông làm cho mơ mơ hồ hồ, mở to đôi mắt mụ mị, có chút ngây ngốc, mềm mại như một con mèo con.

Anh đã quen với một mặt giơ nanh mua vuốt của cô gái, nhưng dáng vẻ mặc cho người xâu xé của cô lúc này khiến l*иg ngực của Cố Trạch Thần gần như cứng đờ, trong nháy mắt, anh cúi đầu nhẹ nhàng cắn vào bờ vai tròn trịa của cô.

"Ư..." Một thanh âm nhẹ nhàng truyền đến, Cố Trạch Thần cảm giác được cơ thể càng ngày càng nóng, giống như muốn nổ tung.

Siết chặt ngón tay, Cố Trạch Thần thở hổn hển ngẩng đầu lên, trên trán chảy ra mấy giọt mồ hôi.

Không được.

Anh không thể tiếp tục nữa, nếu như làm thật, liệu sau này cô có ghét anh đến chết không?

Cô vốn đã ghét anh rồi, loại hậu quả đó là điều anh không muốn thấy nhất.

Hô hấp càng ngày càng nặng nề, người đàn ông áp chế du͙© vọиɠ trong cơ thể, nhắm mắt lại, đột nhiên xoay người rời khỏi giường.

“Ngủ sớm đi, anh ra ngoài một lát.” Anh cúi người chỉnh lại góc chăn cho cô, hít một hơi thật sâu rồi rời khỏi giường.

Tô Vãn nằm trên giường vẫn ngơ ngác nhìn trần nhà, như thể cô vẫn chưa kịp hồi thần sau nụ hôn nóng bỏng đó.

"Ah!"

Không biết qua bao lâu, Tô Vãn hét lên một tiếng, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, mặt đỏ như sắp chảy máu.

Vừa rồi cô, cô và Cố Trạch Thần đã hôn nhau lâu như vậy, còn chút nữa...làm? ?

Cô ngây ngốc hồi lâu.

Đột nhiên, Tô Vãn cúi thấp đầu cười ra tiếng.

Quá xấu hổ!!

Nhưng không thể không nói.......

Kỹ năng hôn của người đàn ông của cô.....má nó quá đỉnh......hôn đến mức cô xuân tâm rạo rực......

"Không được không được!" Tô Vãn dùng tay tát vào mặt mình.

Thiếu nữ, tỉnh táo chút!

Sao mà không biết dè dặt chút nào thế?

Tô Vãn nằm trở lại giường, dùng ngón tay chạm vào đôi môi vẫn còn nóng hổi của mình, vùi đầu vào chăn, không khỏi bật cười.

Nghĩ đến vừa rồi người đàn ông muốn ăn tươi nuốt sống cô đến mức nào, không khỏi thở dài, Cố Trạch Thần thế này là phải nhịn bao lâu rồi?

.........

Sáng sớm hôm sau, Tô Vãn bị tiếng chuông điện thoại dai dẳng đánh thức. Cô nheo mắt ngái ngủ, sờ mò điện thoại.

"Tô Tô, hôm nay cậu có đến trường không? Có cần... tớ giúp cậu xin giáo sư nghỉ phép không?" Một giọng nữ quen thuộc ngập ngừng hỏi.

“Trường học?” Tô Vãn đột nhiên mở mắt, chợt tỉnh.

Giọng nói này là Lâm Nghiên Nghiên.

“Làm sao, cậu có chuyện?”

Lâm Nghiên Nghiên ngập ngừng nói: "Không, tớ chỉ hỏi thôi....”

Khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh, Tô Vãn nghĩ tới vừa cách đây không lâu, người nào đó đã gài bẫy cô, nhàn nhạt nói: "Không sao, không cần cậu lo, tôi tự có tính toán."

Giọng nói trong điện thoại dừng lại một lúc rồi ngập ngừng nói: "Tô Tô... lần, lần trước chúng ta ra ngoài sau đó sao cậu lại đi rồi?"

Nghe vậy, Tô Vãn hơi ngạc nhiên, sau đó cười lạnh nói: "Lần trước? Lần trước thấy cậu buồn ngủ đến ngủ quên, tôi gọi thế nào cậu cũng không tỉnh, đành phải đưa cậu vào khách sạn, làm sao, xảy ra chuyện gì à?"

"Lần trước, lần trước tớ....." Lâm Nghiên Nghiên ngập ngừng, nhưng cuối cùng lại thôi, "Không, không có gì."

Trong lòng cảm thấy buồn cười, Tô Vãn cũng hiếm khi vui vẻ, “Vậy thì tốt, nếu không có chuyện gì thì tôi cúp đây, đợi đến trường rồi nói tiếp.”

Nói xong, cô cúp điện thoại, không cho Lâm Nghiên Nghiên cơ hội nói gì thêm.

Thật nực cười.

Cô tưởng rằng sau trải nghiệm vừa rồi, Lâm Nghiên Nghiên sẽ tự giác hơn một chút, không đến gần cô nữa, nhưng không ngờ lại ra vẻ như chẳng có gì.

Nếu đã như vậy, tiếp tục chơi với cô ta cũng chẳng sao, xem cô ấy có thể giả vờ được bao lâu! !

____ ____ ____