Chương 20: Anh đẹp nhất

Liệu anh ấy có thể mong đợi điều đó không?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, trong lòng Cố Trạch Thần liền mềm nhũn ra.

Ngay cả khuôn mặt nghiêm túc thường ngày của anh cũng dịu đi một chút.

Xe nhanh chóng về đến nhà.

Nhưng không ngờ, Tô Vãn và Cố Trạch Thần vừa bước vào nhà đã nghe thấy một tràng cười, phòng khách rộng lớn rất náo nhiệt.

Hai người họ đều bất ngờ.

Bước vào phòng khách liền nhìn thấy hai khuôn mặt quen thuộc.

Cố Trạch Thần ngạc nhiên một chút, sau đó kéo Tô Vãn qua. "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"

Chỉ nhìn thấy một người già khoảng sáu mươi tuổi quay lại, nụ cười trên môi: “Cuối cùng hai đứa cũng về rồi, mau vào ăn cơm đi.”

.........

Cố lão phu nhân là mẹ của Cố Trạch Thần.

Vì thế Tô Vãn cảm thấy có chút gò bó trong bữa cơm, nhưng may là người già nói chuyện khéo, không quá ngại ngùng.

Thật ra, Tô Vãn không hề xa lạ với Cố lão phu nhân.

Cố gia và Tô gia được xem như là quan hệ nhiều đời, hai gia đình đã qua lại từ lâu, quan hệ khá thân. Vì vậy, Cố Trạch Thần và cô cũng miễn cưỡng xem như là thanh mai trúc mã.

Trong kí ức của cô, kể từ khi cô gả vào Cố gia, bà lão này đối với cô rất tốt, thậm chí còn đối xử với cô giống như con gái ruột hơn cả Tô gia.

Cô cảm thấy rất hổ thẹn.

"Mẹ, sao mẹ tới đây mà không báo trước vậy?" Cố Trạch Thần cau mày.

“Không sao, không sao.” Nói rồi, bà cụ mỉm cười với Tô Vãn, “Vãn Vãn, đã lâu không gặp.”

Tô Vãn sửng sốt một chút, cho đến khi Cố Trạch Thần siết chặt tay cô, cô mới phản ứng lại, "Mẹ, mẹ qua đây có mệt không?"

"Đương nhiên là mệt rồi, không phải là vì đợi chị à." Cố lão phu nhân chưa kịp nói chuyện, Cố Dung Dung đã hừ lạnh một tiếng.

"Cố Dung Dung!" Cố Trạch Thần cau mày, mắng: "Em nói chuyện với chị dâu kiểu gì đấy.”

Cố Dung Dung khinh thường nhìn đi chỗ khác.

"Em......."

Cố Trạch Thần còn muốn nói thêm, nhưng Tô Vãn đã nắm lấy tay người đàn ông, lắc đầu nhỏ giọng nói: "Không sao đâu."

Sau bữa tối.

"Mẹ hôm nay cũng mệt rồi, mẹ nghỉ sớm đi ạ."

Cố lão vỗ vỗ tay Tô Vãn nói: "Hai đứa thao tác nhanh chút, ta còn đang chờ ôm cháu trai đây này."

Tô Vãn đỏ mặt, suýt thì bị sặc nước miếng.

Cái này.....cô và Cố Trạch Thần còn chưa làm gì, cháu trai ở đâu ra......

Sau khi dặn dò các kiểu xong thì bà lão đi về phòng, Tô Vãn sờ lên gò má đang nóng bừng của mình, thở dài chuẩn bị xuống lầu đi ngủ.

Trời ạ, ngày nay sức chiến đấu của người già đều mạnh thế này ư?

Trái tim bé nhỏ của cô.....

Nhưng vừa quay người lại đã đυ.ng phải một bức “tường” dày.

"Vãn Vãn, mẹ tới có hơi đường đột..." Cố Trạch Thần chắc là vừa mới tắm xong, mặc áo choàng tắm màu trắng đứng ở nơi đó.

Anh hé nửa cổ áo choàng tắm, để lộ cơ ngực rắn chắc và gợi cảm, lấm tấm vài giọt nước lăn xuống theo hơi thở.

Tô Vãn ngớ cả ra, sắc đẹp trước mặt, đương nhiên cô không nghe thấy đối phương đang nói gì.

"Vãn Vãn, em nhìn gì vậy?"

Dái tai cô chợt nóng lên, cho đến khi giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên, Tô Vãn mới tỉnh táo lại như một con thỏ sợ hãi, "Không...không có gì..."

Nhưng không ngờ thoáng cái liền đối mắt với ánh mắt mang theo ý cười không đứng đắn của người đàn ông.

Trời ơi, tổn thọ mất!

Làn da này...khuôn mặt này.....

Người đàn ông này....sao có thể... hấp dẫn đến thế! ?

Đột nhiên, Cố Trạch Thần cúi người, đặt đôi môi mỏng lên tai cô gái, "Vãn Vãn, đẹp không?"

Ầm!

Nhất thời, Tô Vãn có thể cảm giác được mặt mình đỏ bừng.

Hơi thở của người đàn ông quấn chặt lấy cô, Tô Vãn cảm thấy toàn thân nóng như thiêu đốt.

Một lúc lâu sau, cô mới cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Đẹp.....đẹp lắm........”

____ ____ ____