Chương 21: Muốn mạng của anh mà

Về vấn đề ngoại hình của Cố Trạch Thần, Tô Vãn cảm thấy hoàn toàn không có vết đen nào cả.

Cô ấy chỉ cảm thấy người đàn ông của mình là đẹp nhất.

Ừm...đẹp trai...

Khóe môi hơi nhếch lên, Cố Trạch Thần nửa nheo mắt, đưa tay nhẹ nhàng nhéo mặt Tô Vãn.

Làn da mỏng manh, cảm giác như lụa trải rộng trong lòng bàn tay của người đàn ông.

Mềm mại, mịn màng khiến anh muốn dừng lại.

Gò má cô nóng lên, lông mi Tô Vãn khẽ run.

Nghiêng người, giây tiếp theo người đàn ông nâng cằm cô gái, hôn lên khóe môi cô.

Đôi môi ấm áp có phàn nóng bỏng, mang theo chút dò xét.

“Thình thịch thình thịch”, Tô Vãn có thể nghe rõ tiếng tim mình đập càng lúc càng nhanh, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của bản thân.

Cùng với nụ cười trầm thấp từ tính của Cố Trạch Trần, mùi thơm trên người của người đàn ông cứ liên tục xộc vào mũi cô.

Tô Vãn cảm thấy có chút hơi thiếu oxi, "Cố, Cố Trạch Thần, em, em....."

Ôi mẹ ơi sao lại quyến rũ như vậy......

Cô sắp không chịu nổi nữa rồi! !

Thấy vậy, Cố Trạch Thần cong môi.

Cũng may, cô không chống cự lại sự đυ.ng chạm của anh.

Có vẻ như thật sự không còn ghét anh như trước nữa.

Kết luận này khiến Cố Trạch Thần cảm thấy có chút kích động không thể khống chế, cúi đầu, anh lại hôn lên khóe môi cô.

"Anh mà hôn nữa, em.....em sẽ không chịu nổi mất......"

Đầu óc trống rỗng, Tô Vãn không kịp suy nghĩ buột miệng thốt ra.

Người đàn ông nghe được lời này thì sửng sốt vài giây, liền tiếp tục công phá: "Không chịu nổi?"

Anh có hơi bất lực, đưa tay lên xoa tóc cô: “Mỗi ngày trong đầu em đều đang nghĩ cái gì vậy?”

"Nhớ....nhớ đến anh..." Tô Vãn bị nụ hôn của đối phương làm cho choáng váng, mặt đỏ đến mức có nhỏ ra máu.

Hô hấp ngưng trệ, Cố Trạch Thần đột nhiên nhìn chằm chằm đối phương, trong mắt dường như có lửa.

Anh mỉm cười, nhướng mày, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa cằm cô, “Nhớ anh?”

“Ừm ừm.” Cô bé gật đầu.

Người đàn ông đột nhiên áp môi vào dái tai cô, "Vậy là....nhớ mỗi ngày, hay là nhớ mỗi giờ? Hay là.....nhớ mỗi phút?”

Giọng nói trầm thấm, quyến rũ.

Trong nhất thời, mặt Tô Vãn càng đỏ hơn, nuốt khan, nói: "Em, em, em....."

Cô chưa kịp nói nguyên nhân, giây tiếp theo, cô đột nhiên cảm thấy eo mình thắt lại, một đôi bàn tay to lớn ôm lấy cô.

"Vãn Vãn, em....thật đúng là muốn mạng mà." Muốn mạng của anh.

Theo sau tiếng thở dài của người đàn ông, đôi môi Tô Vãn bị chặn lại bởi một loạt nụ hôn nồng nhiệt và nóng bỏng.

"Ưʍ..……"

Tô Vãn không nhịn được mà rêи ɾỉ khe khẽ, giây tiếp theo, Tô Vãn cảm thấy môi mình bị đầu lưỡi của đối phương đẩy ra, nụ hôn cuồng nhiệt khiến cô gần như không thở được.

Thắt lưng cũng bị đối phương nâng lên, ép vào tường, Tô Vãn phải đưa tay ôm thật chặt cổ người đàn ông, sợ mình sẽ bị ngã.

Cơ thể đang dần nóng lên của họ bị ép chặt vào nhau, hơi thở càng lúc càng dồn dập.

Không biết đã qua bao lâu, nhưng ngay vào lúc Tô Vãn sắp nghẹt thở——

“Hai người làm cái gì thế?” đột nhiên có một giọng nữ vang lên, mang theo sự kinh ngạc.

Tô Vãn đột nhiên tỉnh táo lại, giật mình.

Quay mặt sang, cô nhìn thấy Cố Dung Dung sững sờ đứng đó, một chiếc khăn tắm rơi xuống sàn.

"Hai người, hai người....."

Nhưng cô ta chưa kịp nói xong câu, cánh cửa cách đó ‘cạch cạch’ một tiếng, bà Cố bước ra ngoài, kéo Cố Dung Dung, nói: “Mẹ bao con đi tắm, sao con còn lề mề thế...”

Nói xong còn không quên quay lại mỉm cười với hai người: “Hai đứa tiếp tục, tiếp tục.”

____ ____ ____