Chương 23: Sai rồi sao?

"Aiya ăn từ từ thôi, uống miếng nước đi."

Tô Vãn ho khan một lúc mới rút một tờ giấy lau vết nước trên môi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên.

“Con, con đi học trước dây…” Cô thật sự ăn không nổi bữa sáng này nữa.

Sức chiến đấu của lão thái thái quá phi thường.

"Đừng vội, lát nữa mẹ sẽ bảo tài xế đưa con đi."

Cố lão phu nhân uống một ngụm cà phê, cười nói: "Bữa sáng rất quan trọng, cơ thể phụ nữ phải được bảo dưỡng tốt mới không phải khổ, nhất là khi mang thai và sinh con, cơ thể không tốt thì sẽ rất vất vả."

"Khụ khụ..." Tô Vãn lại lơ đễnh bị sặc nước bọt.

Đối mặt với uy lực của lão thái thái, cô chỉ có thể ngoan ngoan ăn xong bữa sáng rồi mới đến trường.

"Mẹ, con đi đây, có việc gì thì mẹ gọi cho con nhé." Tô Vãn tạm biệt Cố phu nhân rồi đi học.

Lúc này bà mới đặt cốc cà phê trên tay xuống, bảo má Lưu thu dọn bàn ăn.

Má Lưu ngạc nhiên: "Lão phu nhân, bữa sáng của đại tiểu thư..."

"Dung Dung nó mà không ngủ đến trưa thì sẽ không dậy đâu, cũng không thích ăn đồ Tây. Lát nữa làm một bữa sáng kiểu Trung đơn giản cho nó."

"Vâng thưa bà."

Ngón tay gõ nhẹ lên thành cốc sứ, Cố lão phu nhân cuối cùng cũng thở ra một hơi.

"Má Lưu, bà thấy trạch thần và tô vãn sau khi kết hôn thì như thế nào?"

Động tác tay của má Lưu khựng lại, có hơi ngoài ý quay lại nhìn bà.

“Trước kia nghe Mộ Bạch nói, sau đó lại hỏi qua mấy người, đều nói hai đứa không được tốt lắm.....,trước đây mối hôn sự này là do một tay tôi tác thành, thật sự không ngờ tới sẽ biến thành thế này.” Cố lão phu nhân có mấy phần buồn bã.

Hôm qua bà bất ngờ đến cũng là vì muốn xem quan hệ giữa hai người này như thế nào.

"Lão phu nhân....."

"Ý định ban đầu của tôi tuyệt đối không phải như vậy..." lại thở dài, Cố lão phu nhân nói thêm, "Trạch Thần là con trai của tôi, tôi cũng xem như là đã chứng kiến

Tô Vãn lớn lên... Đôi khi tôi tự hỏi liệu mình làm như vậy có sai không."

Má Lưu lắc đầu, "Thật ra trước đây quan hệ thiếu gia và phu nhân rất xa lạ, nhất là khi bọn họ mới kết hôn....."

Cố lão phu nhân cau mày: "Quả nhiên.”

"Nhưng gần đây đã tốt hơn rất nhiều rồi, xem ra phu nhân bây giờ đã muốn chung sống hòa bình với thiếu gia rồi."

Đầu ngón tay chạm vào mép cốc sứ, Cố lão phu nhân trầm mặc.

“Ít nhất tôi thấy phu nhân đã thay đổi rất nhiều, bây giờ hai người họ thường xuyên ở cùng nhau.”

Nghĩ nghĩ, Cố lão phu nhân gật đầu: "Cũng đúng, ngày hôm qua tôi tới cũng không nói cho ai biết, hai đứa nó xem có vẻ cũng không gì là đang giấu tôi chuyện gì.”

Mấy ngày trước bà nghe Tần Mộ Bạch nói hai vợ chồng ngày nào cũng cãi nhau, liền không thể ngồi yên được nữa.

Nếu không phải Trạch Thần nhất quyết muốn cưới Tô Vãn, bà cũng sẽ không đồng ý sớm như vậy.

Rốt cuộc thì có hơi đột ngột.

Mặc dù Trạch Thần thích Vãn Vãn từ tận đáy lòng, nhưng lại không biết nói chuyện, cái gì cũng giữ trong lòng.

Tô Vãn lớn lên trong môi trường như Tô gia, cũng luôn hiếu thắng có chủ kiến, cho nên để hai người ở bên nhau tất nhiên sẽ có xung đột.

Nhưng bây giờ, bà cũng coi như là yên tâm hơn một chút.

Hai người đã phát triển theo hướng tốt.

"Mẹ, anh trai con đâu?"

Đang nói chuyện, Cố Dung Dung mang dép lê đi xuống cầu thang, vừa ngáp vừa gãi đầu.

Nhìn dáng vẻ này thì là vừa mới ngủ dậy.

Cố lão phu nhân có hơi hận rèn sắt không thành thép: “Nói với con bao nhiêu lần rồi, thay quần áo cho đàng hoàng rồi mới xuống lầu, nhanh đi đánh răng rửa mặt cho mẹ.”

____ ____ ____