Chương 28: Bị vả mặt

“Cô ơi, bao nhiêu điểm thế?”

“97....sao có thể chứ?!”

Cô giáo Lâm kích động ném bài làm lên bàn.

Bài thi này là để kiểm tra giáo viên trong tổ tiếng Anh, độ khó cao, một học sinh kém sao có thể làm được 97 điểm?

Lời này vừa nói ra, các giáo viên xung quanh đều sửng sốt, ngay sau đó đều ồ lên: "97? Không phải là nhầm lẫn đấy chứ?"

Mọi người cùng nhau tiến tới đọc bài làm, sau khi đọc kỹ từ đầu đến cuối, tất cả đều im lặng.

Các câu trả lời trong bài viết này đều chính xác, không hề có sửa sai.

“Chắc chắn là em gian lận!” cô giáo Lâm kích động, “Bài thi này đã nằm ngoài phạm vi của học sinh rồi, em không thể nào làm được.”

Tô Vãn: “.......”

"Nhưng em thật sự đã làm được rồi." Tô Vãn nhướng mày, "Với lại em nói thẳng, bài thi này mà cần gian lận á? Đâu có khó đến thế.”

Cô là học sinh kém không sai.

Nhưng trừ tiếng Anh.

Nếu kiếp trước cô không chạy theo Đường An Dương, không học xong đại học, cô đã không rơi vào tình trạng khốn khổ như vậy.

Một người làm ba công việc để kiếm tiền nuôi một người đàn ông hoang đàng và trả nợ. Một trong những công việc bán thời gian của cô là phiên dịch tiếng Anh. Kiếp trước thật sự không có thời gian để học xong đại học, nếu không thì kiểu gì cũng cầm được tấm bằng trong tay rồi.

Các giáo viên: “........”

Giám thị: “.........”

Cô giáo Lâm tức giận đỏ mặt: "Cho dù là như vậy cũng không thay đổi được sự thật em đã gian lận trong thi cử, thi chính là thi. Tờ giấy này chính là rơi ra từ quần áo của em!"

Mọi người đều im lặng.

Với trình độ tiếng Anh như thế này, còn cần phải viết phao nữa sao?

Tô Vãn đứng đó nheo mắt, ánh mắt rơi vào tờ phao kia.

Bộ đồ hôm nay cô mới thay, mặc từ nhà đi, bên trong vốn chẳng có gì cả.......

Có nghĩa là có người nhét vào?

Đầu nhảy số, Tô Vãn chợt nhớ tới trước khi vào phòng thi đã bị Lâm Nghiên Nghiên chặn lại.

Chẳng lẽ.......lại là con hàng này?

“Tôi đề nghị báo cáo hành vi gian lận của học sinh này lên phòng giáo dục, nhất định phải cảnh cáo kỷ luật!” cô giáo Lâm một mực khẳng định.

"Ehem... Xin lỗi đã cắt ngang." Tô Vãn cong môi, "Mảnh giấy này không phải của em."

"Không phải của em thì là của ai!?"

Tô Vãn mỉm cười, không trả lời cô mà đi đến chỗ giám thị nói nhỏ điều gì đó.

Cô giáo Lâm tức giận nói: “Tôi đúng là chưa gặp qua học sinh nào cứng đầu như em!”

Giám thị nói với mọi người: "Đợi một chút" rồi rời khỏi văn phòng, nhưng chỉ 20 phút sau đã quay lại, cắm USB mang tới vào máy tính.

Chẳng bao lâu, hình ảnh trước khi Tô Vãn vào phòng thi hôm nay xuất hiện trên màn hình.

"Đây là cái gì!?" Cô giáo Lâm không kiên nhẫn, "Cái này thì có thể chứng minh cái gì?"

Tô Vãn phớt lờ cô ta, cẩn thận xem video.

“Dừng! Dừng ở chỗ này!”

Đột nhiên cô hét lên, chỉ vào một vị trí trên màn hình giám sát: “Phóng to chỗ này lên đi ạ, nhìn vào đây.”

Mấy người giáo viên đến xem, há hốc mồm.

Dù hình ảnh không rõ lắm nhưng vẫn có thể thấy một nữ sinh lấy tờ giấy ra khỏi áo của mình rồi nhét vào áo của một nữ sinh khác.

Cô giáo Lâm sửng sốt.

Mọi người liếc nhìn cô giáo Lâm, im lặng.

Rất rõ ràng, tờ giấy đó không phải của Tô Vãn mà được cố ý nhét vào trong áo của Tô Vãn.

Cô giáo Lâm cứng đờ tại chỗ, sắc mặt trở nên tái nhợt, rất khó coi.

Tô Vãn cười nói: “Tốn hai tiếng đồng hồ để chép một tờ phao, em có cần thiết phải làm vậy không?”

Nếu cô thật sự muốn gian lận, cô sẽ di in phao, cần gì phải chép tay làm gì.

Thời đại nào rồi mà còn chép tay?

____ ____ ____