Chương 30: Cô ấy thật sự thay đổi rồi

“Nhất định lại là tiểu yêu tinh nhà nào đó.........”

“Đúng thế đúng thế.” Giang Châu gật đầu phụ họa.

Ông chủ của anh gần đây ngày càng cười nhiều hơn, dọa cho anh suýt tiểu ra quần.

Cố Trạch Thần lười để ý tới những người này, thốt ra hai chữ: "Kinh tởm", xoay người đóng sầm cửa lại.

Tần Mộ Bạch: "....."

Giang Châu: "....."

"Mẹ nó!! Rốt cuộc là tiểu yêu tinh nhà nào đã câu mất hồn của lão đạo rồi!" Tần Mộ Bạch một mặt hóng hớt.

Tinh thần của lão đại gần đây rất không thích hợp.

Đi làm nhiệm vụ, họp hành các kiểu, hồn cứ bay lượn khắp nơi.

Là cái loại mà gọi cũng không về ấy.

Một lúc sau, Giang Châu mới nhỏ giọng nói: “Trừ cái vị họ Tô kia ra... cậu nghĩ còn có ai nữa?”

Cơ thể run lên, Tần Mộ Bạch nhìn như bị táo bón. "Cái người....họ Tô kia?"

Người phụ nữ điên ngày nào cũng làm loạn đòi ly hôn?

Trời ơi, cậu sắp khóc cho lão đại luôn rồi, người phụ nữ đó có chỗ nào tốt, mà sao lão đại cứ nhất quyết phải nắm mãi không buông cơ chứ?

.......

Cố Trạch Thần thì lại hiếm khi có tâm trạng tốt.

Bởi vì Tô Vãn gửi cho anh một tin nhắn nói cơm đã nấu xong rồi, đợi anh về mới ăn.

Còn chụp một bức ảnh [Trông ngon không? Đều là em làm đấy ~ Nhanh về nhà ăn cơm~]

Trên đường lái xe còn hơi vội.

Khi Cố Trạch Thần trở về nhà, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn.

Lúc này Tô Vãn đang đeo tạp dề đi ra, nhìn thấy anh, cô hơi ngạc nhiên: "Hả? Nhanh thế à?"

Cơm của cô còn chưa chín.

"Anh về rồi." Tô Vãn chạy tới, ôm Cố Trạch Thần đi phòng ăn.

"Hôm nay có mệt không?"

Trong lòng Cố Trạch Thần mềm mại, anh nhìn cô gái, nhẹ giọng nói: "Không mệt lắm.”

Tô Vãn bày bát đũa ra, bảo người đàn ông ngồi xuống, “Chờ chút, sắp xong rồi.” Cơm chắc là sắp chín rồi, sắp ăn được rồi.

Cố Trạch Thần nhẹ nhàng kéo đối phương, "Anh giúp em."

“Không cần.” Tô Vãn nháy mắt, quay người đi vào trong bếp.

Lần trước cô hứa sẽ nấu cơm cho anh, bởi vì Cố lão phu nhân nán lại quá lâu, có người lớn trong nhà, tay nghề của cô lại không tốt lắm, nếu làm người khác không hài lòng thì không hay, nên cô không dám làm. .

Bây giờ... chỉ có cô và Cố Trạch Thần, đương nhiên cô muốn thế nào thì thế đó rồi.

Chỉ trong chốc lát, đồ ăn đã được bày lên bàn.

Có sáu món ăn và một món canh.

Cố Trạch Thần khẽ nắm chặt ngón tay đang run run, một lúc sau mới thốt ra được hai chữ: "Mệt không?"

Tô Vãn nghiêng người mỉm cười, như một chú mèo đang nghiêng đầu: “Mệt chứ.”

"Nhưng em không để ý."

Vì anh, mệt một chút cũng không sao.

Trong lòng rung lên, Cố Trạch Thần ôm lấy Tô Vãn, dùng bàn tay to lớn của mình vuốt ve từng ngón tay mềm mại như không xương của cô gái, một cách âu yếm.

Hai người họ rất hòa hợp ăn xong bữa cơm.

Ăn tối xong, Tô Vãn liền đi tắm.

Trong phòng khách chỉ còn lại Cố Trạch Trần đang ngồi trên ghế sôfa.

Mấy ngày nay anh luôn suy nghĩ một chuyện, chính là thái độ của Tô Vãn đối với anh.

Một lúc sau, trên môi người đàn ông hiện lên một nụ cười nhạt.

Tô Vãn thực sự đã thay đổi rất nhiều.

"Trong bồn tắm có nước ấm, anh nhanh đi tắm đi." Tô Vãn mặc đồ ngủ chạy nhanh ra ngoài, ôm lấy người đàn ông đang ngơ ngác trên ghế sôfa.

Cố Trạch Thần cũng không kéo đối phương ra, cứ để cô ôm mình, cuối cùng giơ tay xoa xoa tóc đối phương, "Ngoan, anh đi tắm."

Nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông đi về phía phòng tắm, Tô Vãn ngã người xuống ghế sô pha, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

____ ____ ____